Bên ngoài cửa tiệm bất ngờ vang lên tiếng còi xe ngắn ngủn, gián đoạn cuộc trò chuyện kịp kết thúc giữa hai con.
Cả hai cùng lúc ngoài cửa tiệm, một chiếc Santana dừng ngay cửa.
Hai con liếc chiếc xe, . Tình mẫu t.ử nhiều năm, chỉ một cái tìm thấy trong mắt đối phương câu trả lời rằng họ hề quen chiếc Santana .
Vừa định rút tầm mắt về, thì cửa buồng lái mở ngay lúc đó.
Dung My từ trong buồng lái bước xuống, tháo kính râm đang đeo mặt , với Lưu Dung đang sững trong tiệm và gọi: "Mẹ, Chu Nam Tự."
Lưu Dung ngạc nhiên mừng, sững sờ một lúc lâu mới kịp phản ứng, hớn hở đón ngoài: "Con bé Dung My, con về đó ?!"
"Dạ, , con về ." Dung My giang rộng hai tay ôm lấy Lưu Dung, mắt thành hình lưỡi liềm.
"Gầy ." Lưu Dung lau những giọt nước mắt vì vui mừng mà rơi lã chã, đảo mắt con dâu hết lượt đến lượt khác, trong mắt tràn đầy sự xót thương.
Dung My xoay một vòng mặt Lưu Dung, nắm lấy tay bà, giọng điệu mang theo chút ngọt ngào: "Mẹ, gầy chỗ nào ạ, con còn tăng hơn một cân kìa, ngày nào cũng hải sản, ăn uống thả ga, xem , eo cũng to hơn một vòng , nếu con mà béo lên, con trai chê con thì ?"
Lưu Dung lập tức giọng điệu tinh nghịch của Dung My cho bật , giả vờ tức giận : "Nó dám! Nó mà dám chê, đ.á.n.h gãy chân nó. Hơn nữa, chỉ con chê nó thôi, một gã đàn ông thô kệch như nó, dám tư cách chê con chứ."
"Mẹ sai, chê bai cũng chỉ em chê thôi."
Chu Nam Tự bồng Chu Đại Bảo bước , đôi mắt nheo ẩn chứa nụ thoáng qua: "Về ."
"Ừ, về ." Dung My gật đầu, ánh mắt hai chạm , đủ loại tình cảm lưu chuyển trong đó.
Cứ lặng lẽ một lúc, Dung My nhanh chóng chuyển ánh mắt sang Chu Đại Bảo trong lòng Chu Nam Tự, hai bước tiến lên, giơ tay véo bầu má mũm mĩm của Chu Đại Bảo, giọng điệu vui đùa ngây thơ hỏi: "Ái chà, Đại Bảo, cháu cháu là ai ?"
"Cháu chắt." Chu Đại Bảo mềm mại gọi một tiếng, cảm thấy ngại ngùng, giấu mặt vai Chu Nam Tự.
Dù rốt cuộc cũng gặp cháu chắt mà lòng hằng mong nhớ, nhưng lâu ngày gặp vẫn khiến chút ngại ngùng.
cháu chắt thật sự quá , khiến đứa bé nhỏ nhịn ngắm thêm vài , chỉ đành thỉnh thoảng ngẩng mặt lên lén .
Dung My giơ tay xoa xoa đầu của nhóc con, dịu dàng dỗ dành: "Ôi, ngoan lắm, Đại Bảo đồ chơi ? Cháu chắt dẫn cháu xe lấy nhé?"
Nói xong giơ tay về phía nhóc con.
Mặc dù cảm thấy khó xử, nhưng nhóc con vẫn thể kháng cự sự cám dỗ từ cháu chắt thơm phức, đưa đôi bàn tay mũm mĩm vòng qua cổ Dung My.
"Đứa nhỏ nặng lắm, so với hồi ở nhà nặng thêm gần mười cân, con bồng mệt lắm." Lưu Dung ngăn cản.
Bị Dung My lắc đầu từ chối: "Không , chỉ bồng một lúc thôi, khi nào cháu chắt bồng nổi nữa, Đại Bảo sẽ tự xuống đúng ?"
"Ừ." Chu Đại Bảo gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-80-tro-thanh-vo-dep-nong-bong-noi-bat-o-dai-vien/chuong-167-lai-xe-con-tro-ve.html.]
Dung My dẫn Chu Đại Bảo về phía chiếc xe, Chu Nam Tự và Lưu Dung theo sát phía .
Lúc mới thời gian quan sát kỹ chiếc xe nhỏ mặt.
Lưu Dung dù nhãn hiệu xe là gì, nhưng bà một chiếc xe nhỏ hề rẻ.
Quan trọng hơn hết là chiếc xe nhỏ là do con dâu lái về. Vì , "Con bé Dung My, chiếc xe là?" Lưu Dung xe, chỉ chiếc xe hỏi thăm dò.
Dung My đặt Chu Đại Bảo xuống, cúi chui hàng ghế để tìm đồ chơi mang về cho Chu Đại Bảo, đồng thời trả lời câu hỏi của Lưu Dung: "Mẹ, chiếc xe là con mua ở Thâm Quyến, nghĩ rằng mua thì cứ tự lái về thôi."
Lái thì lái về , nhưng chuyến thực sự cô mệt nhoài, một lái mấy ngày liền, đường xóc nảy, lúc chỉ còn cố gắng chống đỡ tinh thần.
"Mua á? Cái tốn bao nhiêu tiền ?" Lưu Dung mắt gần như sắp rơi ngoài, đôi mắt dán chặt chiếc xe. Chỉ cảm thấy lúc thứ đang là xe mà là tiền.
"Mười tám vạn, , lúc nào rảnh cũng học lái xe ." Dung My thành thật tiền mua xe cho Lưu Dung .
Mặc dù chuyến cô kiếm một triệu sáu trăm ngàn, đủ tiền để mua một chiếc xe hơn. chỗ cô cần dùng tiền còn nhiều, ví dụ như công ty xây dựng hợp tác với Hứa Quốc Đống, vẫn cần bỏ thêm ít tiền .
Vân Vũ
Còn công ty ngoại thạo thành lập cho vợ chồng Dung Thanh, tuy rằng cô nhanh sẽ trở thành con nhà giàu, nhưng cơ hội như , cổ phần gốc, thế nào cũng tự đầu tư một ít, tranh thủ trở thành một con nhà giàu càng vững chã hơn?
Ngoài , lý do khuyên Lưu Dung học lái xe, là vì khi lái chiếc xe về, cô ý định lái nó về Thâm Quyến nữa, dù phần lớn thời gian năm cô sẽ ở Thâm Quyến, xe lái chắc chắn sẽ thuận tiện hơn nhiều.
"Bà già còn học lái xe gì nữa." Vẫn tiêu hóa hết con thiên văn mười tám vạn, Lưu Dung vẫy tay lắc đầu.
Mười tám vạn!!!
Dù giờ đây là bà chủ của mấy cửa hàng quần áo, ngày nào ăn khá cũng kiếm vài ngàn.
Bảo bà lấy mười tám vạn một lúc, bà cũng nhiều tiền như .
con dâu mới Thâm Quyến bao lâu, dễ dàng lái một chiếc xe con về như . Thử hỏi, ai năng lực và bản lĩnh lớn như ?
Đối với lời của Lưu Dung, Dung My tán thành, lấy đồ chơi đưa cho Chu Đại Bảo, quen tay xoa xoa đầu Chu Đại Bảo, véo véo má vỗ vai bé: "Đi , để chú cháu tháo đồ chơi cho."
Đợi Chu Nam Tự dẫn Chu Đại Bảo nhà tháo đồ chơi, Dung My đóng cửa xe, mới đẩy Lưu Dung về phía cửa tiệm: "Sao gọi là già , chúng mà, năm mươi tuổi, đúng là tuổi để dấn . Hơn nữa, xem, là bà chủ của nhiều cửa hàng như , chẳng nên chút mặt mũi để chống đỡ ? Vì , nhanh chóng học , thì tự lái xe nhỏ dạo, ngắm non sông tươi của đất nước chúng ?"
Nếu trực tiếp chiếc xe là tặng cho Lưu Dung, dựa tính cách của Lưu Dung, bà tuyệt đối sẽ chấp nhận.
Vì quyền sở hữu chiếc xe vẫn tên Dung My, nhưng cô tuyệt đối sẽ lái nó về Thâm Quyến nữa.
"Bà lái , con mua thì con tự lái. Không là để bà mua cho con một chiếc xe , con khá lắm , tự mua nhanh như ."
Lưu Dung miệng tuy phàn nàn, nhưng trong lòng vì con dâu như mà vui cảm động.