Leo lên chiếc xe đạp dựng  cửa,  đạp hết sức đến nơi.  
 
Đường từ nhà  đến Cục Giám sát Thị trường bình thường  ít nhất cũng mất nửa giờ, nhưng hôm nay chỉ cần nửa thời gian    tới nơi.  
 
Chưa đến cửa tôii   thấy tiếng la hét ồn ào.  
 
Khi đến gần,  nhận  những  tụ tập  cửa đều  quen mặt: cô bé 12 tuổi hôm , ông chú hói mặc đồ bệnh nhân, một  phụ nữ bế đứa trẻ sơ sinh, và cả một ông cụ già yếu  phía .  
 
Họ tụ tập  cổng Cục Giám sát Thị trường, hò hét đòi lãnh đạo  mặt trả  sự trong sạch cho .  
 
Khoảnh khắc đó, mũi  cay xè, mắt đỏ hoe.  
 
Một nhân viên mặc đồng phục   cửa đang cố gắng trấn an  .  vội bỏ xe, chen  giữa đám đông.  
 
“Xin… xin  lãnh đạo,  là chủ quán liên quan đến vụ việc .   …”  
 
Người đó khoát tay ngăn lời ,    với  :  
 
“Được ,  , ở đây đông  quá,  tiện bàn bạc. Mọi  hãy cử vài đại diện  văn phòng lãnh đạo để  chuyện,  ?”  
 
“Với ,   đến đây là để giải quyết vấn đề, chứ   để gây rối trật tự xã hội. Ồn ào như  chẳng giải quyết  gì cả.”  
 
Mấy  dẫn đầu    bảo những bệnh nhân khác trở về.  
 
Chỉ trong chốc lát,  cổng Cục Giám sát Thị trường chỉ còn  ông cụ, cô bé, một  đàn ông và một  phụ nữ.  
 
Chúng   dẫn  văn phòng lãnh đạo qua nhiều khúc rẽ. Thư ký mang nước cho từng , còn  nhân viên dẫn đường cho chúng  thì rời .  
 
Lãnh đạo thở dài,    :  
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
 
“Chúng    rằng sẽ điều tra rõ ràng vụ việc. Thông báo  cũng chỉ nhằm xoa dịu dư luận. Sao   để   đến đây  ầm lên thế?”  
 
Cô bé lập tức phản bác:  
 
“Chú chủ quán   ! Là cháu tổ chức đấy,   tự nguyện mà!”  
 
Ông cụ cũng lên tiếng:  
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-mi-yeu-thuong-inkh/7.html.]
 
“ , chúng  ít ăn học,  hiểu luật lệ của các vị.  chúng  cảm thấy  thể để chú  chịu oan ức như . Không thể để một    đối xử bất công!”  
 
Theo hiệu lệnh của lãnh đạo, từng    lên tiếng, tự nguyện  chứng cho .  
 
Ông cụ  nhồi m.á.u cơ tim  khi nhận tin con trai nhảy lầu qua đời. Ông sống nương tựa   vợ già nhưng bà  đau chân,  việc từ nhập viện đến chạy giấy tờ đều do một tay ông .  
 
Ông  là khách quen của quán .  
 
Món ông thích nhất là mì nước trong, mỗi   đều lén bỏ thêm một quả trứng  đáy bát. Đây là bí mật chỉ   và ông .  
 
Cô bé thì kể rằng bố cô  tai nạn giao thông  cưa chân. Cô tạm nghỉ học để chăm sóc bố, chỉ hy vọng ông sớm ngày hồi phục để    học .  ông  tại nạn cũng đồng nghĩa với việc cô bé mất  nguồn kinh phí sinh hoạt.  
 
 thường gom chai nhựa ở quán  và những quán xung quanh đưa con bé mang  bán. Ít nhất cũng đủ đổi một bữa ăn, nếu để dành thêm  thì càng .  
 
Bố cô thích nhất món mì bò, nhưng lo hộp dùng một   an  nên luôn mang hộp của nhà đến để đựng.  
 
Mỗi  cô bé đến  đều chỉ tính giá năm tệ, còn tặng thêm một phần súp bò. Trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, cần đủ dinh dưỡng chút.  
 
Người đàn ông hói mắc bệnh tim bẩm sinh, sống đến giờ  là kỳ tích. Trông bề ngoài vạm vỡ thế chứ thực chất yếu xìu,    việc nặng. Anh   tiếc tiền, nếu     lên cơn ngất xỉu và  đưa  viện thì cả đời chắc   cũng chẳng đến khám.  
 
Anh  bảo bệnh viện là nơi ‘ăn thịt   chừa xương’, kiếm bao nhiêu tiền để đủ  viện cho .  
 
Để tiết kiệm, mỗi  đến quán    chỉ uống nước súp. Nếu đói  chịu nổi nữa   sẽ  sang bàn  khác xem còn thừa mì .  
 
  đành lòng nên  nào cũng cố tình bỏ thêm nửa bát mì  nước súp của  .  
 
Anh   chịu nhận.  
 
  trấn an: “Không  , đây là mì dư còn  trong nồi, nếu  cho  thì  cũng đổ  thôi. Không tính tiền .”  
 
…  
 
Câu chuyện tiếp nối từ   sang  khác.  
 
Cuối cùng, ông cụ nghẹn ngào, đập tay xuống bàn, nước mắt rơi lã chã, chất vấn lãnh đạo:  
 
“Lãnh đạo ơi, lãnh đạo  xem một  như thế liệu  vì 10 đồng tiền mì mà lừa   ? Những kẻ  bịa chuyện còn gì?”