Thời gian trôi qua,  nhanh  đến giữa trưa, khi ánh mặt trời gắt gao nhất. Trong suốt nửa ngày  ép đến mức căng thẳng tột độ, lão tổ Kim Cang Tông chỉ  thấp thỏm  chờ, rốt c.uộc Từ Thanh mở mắt, ánh  bình thản hướng về sàn thuyền.
“Ra đây.”
Chỉ một câu, bóng ảnh lập tức hiện hình, tốc độ cực nhanh, như thể chỉ sợ chậm một chút nữa là   “tra tấn” như .
Mặc dù vẫn  nhạt nhòa, nhưng  hơn một canh giờ hồi phục, nó  miễn cưỡng định hình  hình thái, trở  hình dáng cây đen.
Giờ đây, từ sự run rẩy của nó,  thể cảm nhận , ngoài cầu xin, nỗi sợ hãi  gấp mười  so với .
“Ngươi theo   lâu, hẳn nên rõ tính cách của .”
Từ Thanh lạnh lùng  chằm chằm  bóng ảnh.
Hắn thật sự   g.i.ế.t c.h.ế.t nó, chỉ là việc nghiên cứu tinh thạch tím cần thời gian, nên nhất thời  hành động. Lúc  ánh mắt khóa c.h.ặ.t lấy đối phương, cảm nhận  nó đang hoảng loạn cực độ,  lạnh nhạt lên tiếng:
“Cho ngươi ba tháng, để  đổi ý định g.i.ế.t ngươi của . Nếu đến lúc đó còn   …”
Hắn   tiếp.
Bóng ảnh run bần bật,  ngừng dập đầu, như đang liều mạng thề thốt cam kết.
“Bây giờ,  cho  ,  khi ngươi đột phá,  gì khác ?”
Từ Thanh liếc .
“Cắn… khống…”
Bóng ảnh cố gắng truyền đạt, nhưng vì quá mức suy yếu, thêm  đó bản  đặc tính khó biểu đạt, khiến nó vô cùng khó khăn trong việc  chỉnh ngôn ngữ, chỉ  thể cố hết sức mô tả.
Từ Thanh cau mày. Cách truyền đạt của bóng ảnh quá đơn giản,  cần  chính xác khả năng  khi nó đột phá, điều  liên quan trực tiếp đến bố trí chiến thuật  .
“Chủ nhân, giao cho !”
Lão tổ Kim Cang Tông c.uối cùng cũng tìm  cơ hội lập công, lập tức chạy tới, tia sét lóe khắp , nhanh chóng đến  bóng ảnh, nhỏ giọng hỏi dồn dập.
“Ta hỏi, đúng thì ngươi chớp mắt, sai thì ngươi gật đầu. Ngươi  ‘cắn’ là cắn cái gì? Dị chất? Huyết nhục? Cái bóng?”
Bóng ảnh trừng mắt  Lão tổ Kim Cang Tông, ánh mắt  mấy thiện chí, nhưng bây giờ  còn cách nào khác, đành   theo. Khi  đến “cắn bóng”, nó lập tức chớp mắt lia lịa.
“Cắn chính ? Hay cắn  khác?”
“Cắn một phần? Hay cắn  bộ?”
“Sau đó là khống chế? Khống chế  thể? Hay linh hồn?”
Sau một hồi hỏi đáp, lão tổ Kim Cang Tông bừng tỉnh đại ngộ, lập tức  đầu   Từ Thanh, trịnh trọng :
“Chủ nhân,   rõ. Ý của Tiểu Ảnh là: nó  thể nuốt lấy bóng của  khác, và  khoảnh khắc nuốt trọn,  thể khống chế  thể của đối phương.  với chủ nhân thì nó   , bởi vì trong  chủ nhân  vật khiến nó sợ hãi!”
Nói xong, bóng ảnh ngay lập tức tỏ rõ đồng tình, gật đầu  ngừng.
  nó  giật , vội vàng lắc đầu liên tục, c.uối cùng bối rối  lão tổ Kim Cang Tông, hiển nhiên là   trấn áp  đánh hỏng linh trí, đến cả phản ứng cơ bản cũng loạn cả lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-371-chung-cuc-2.html.]
“Tiểu Ảnh, ngươi  nhớ kỹ nhé, đúng thì chớp mắt, sai thì gật đầu. Như  dễ hiểu hơn,  mới hiểu  ý ngươi.”
Lão tổ Kim Cang Tông  với vẻ mặt hiện từ, hòa ái,  chẳng  chút nào mưu mô.
Bóng ảnh  xong, lập tức chớp mắt.
Lão tổ Kim Cang Tông càng  hiền hậu hơn, nhưng trong lòng  âm thầm  lạnh:
“Hừ, tiểu quỷ còn dám trừng mắt với lão tổ? Chờ ngươi quen cái quy tắc chớp – gật  …  sẽ khiến ngươi  gài bẫy tới c.h.ế.t cũng  hiểu vì !”
Từ Thanh  để ý tới mưu mô vặt của lão tổ, mà lặng lẽ gật đầu. Sau khi  xong năng lực mới của bóng ảnh,   chút động tâm.
Khả năng  quả thật quỷ dị, mà thứ bóng ảnh  khiến nó sợ hãi, Từ Thanh cũng  rõ, chính là tinh thạch tím.
“Còn gì nữa ?”
“Mắt… quan…”
Bóng ảnh vội vàng lên tiếng,  đó  về phía lão tổ Kim Cang Tông.
Lão tổ Kim Cang Tông  nhanh chóng hỏi một loạt,  đó  sang giải thích:
“Nó còn một khả năng nữa,  thể tách rời ‘ảnh nhãn’  ngoài, ẩn  trong bóng của  khác, từ đó chủ nhân  thể thông qua ảnh nhãn để quan sát từ xa.”
“Vực…”
Bóng ảnh  phát  âm thanh.
Lão tổ Kim Cang Tông trầm ngâm một lúc,  hỏi tiếp,  xác định thông tin,  đầu  c.ung kính :
“Chủ nhân, nó  còn  thể tạo  ‘ảnh vực’, tuy duy trì  lâu, nhưng một khi mở , trong ảnh vực đó, năng lực của nó sẽ  tăng cường  diện.”
Nghe lời giải thích xong, bóng ảnh rõ ràng thở phào,  lão tổ Kim Cang Tông, cảm giác đối phương hình như  ghét  như , thế là liền chớp mắt liên tục, biểu thị  thiện.
Từ Thanh trầm ngâm, năng lực mới của bóng ảnh quả thực đáng sợ, nếu phối hợp cùng  thì chiến lực sẽ đa biến đến mức khó lường.
Trong lúc suy nghĩ, trong đầu Từ Thanh chợt hiện lên hình ảnh Long Liễn Cự Nhân  .
Thao Dang
Dần dần…  nheo mắt, nhớ tới lời Triệu trưởng lão từng  về bí pháp  khắc bên trong Long Liễn.
Hoàng cấp bí pháp, Kim Ô Luyện Vạn Linh!
“Phải  thế nào… mới  thể tiến  Long Liễn, học  bí pháp …”
Từ Thanh trầm tư,  về biển cả, ánh mắt ngập tràn suy tính. Còn bên cạnh, lão tổ Kim Cang Tông đang  xổm bên bóng ảnh, bắt đầu… xúi giục.
“Tiểu Ảnh ,   ngươi thật  trong lòng   phục chủ nhân đúng ?”
Bóng ảnh ngẩn ,  vội vàng gật đầu.
“ ngươi  nên như . Ta   ít cổ tịch , kẻ nào phản cốt đều   kết cục . Tất nhiên,  hiểu tâm ngươi, ngươi cảm thấy bầu trời cao rộng mới là nơi để bay lượn, nên trong lòng lúc nào cũng  phản chủ,  cắn  chủ nhân vĩ đại của ngươi,  ?”
Từ Thanh  ,  đầu  sang.
Bóng ảnh run rẩy  ánh mắt , rụt rè… khẽ gật đầu.