Thân thể Từ Thanh khẽ run lên. Gió biển thổi đến, lướt qua  thể ,  áo bào bay phấp phới, tóc mai tung lên, nhưng…   thể xua tan những hồi ức và thương cảm đang trào dâng từ tận đáy lòng.
Hồi lâu,  lâu , Từ Thanh khẽ thở dài, cúi đầu, ánh mắt lặng lẽ dừng   chiếc bình thu âm, thấp giọng, khàn khàn :
“Tiếc là… đến bây giờ,  vẫn  tìm  Thiên Mệnh Hoa…”
...
Lặng lẽ hồi lâu,  ép  bộ cảm xúc xuống đáy lòng, ánh mắt dần trở  sắc lạnh, nét mặt hiện lên vẻ quyết đoán,  thở  lạnh lẽo như  .
“Ta… vẫn còn quá yếu.”
“Ta  mạnh hơn nữa!”
Ánh mắt Từ Thanh kiên nghị. Nhìn quanh xác nhận khu vực    hẻo lánh,  bay lên  trung, rà soát kỹ thêm một lượt,  khi xác định    nào khác,    pháp thuyền, cúi đầu  xuống biển sâu, lạnh nhạt lên tiếng:
“Bóng ảnh, triệu hồi Long Liễn Cự Nhân đến cho .”
Mặt trời sáng sớm rọi xuống mặt biển tĩnh lặng, ánh sáng ấm áp trải rộng như tơ lụa, khiến Hắc Hải như một khối mực ngọc đen huyền,  toát  vẻ huyền bí,  ẩn chứa cảm giác mục rữa, hư tàn.
Có lẽ thế giới , biển cả ngày xưa từng sâu thẳm vì vĩ đại.  ngày nay, sự mục rữa của nó, đến từ những sinh vật khủng bố đang ngủ say  đáy, toát  khí tức hủ lậu và thần dị.
Long Liễn Cự Nhân, chỉ là một trong  đó.
Trước lệnh của Từ Thanh, bóng ảnh  dám do dự, dù nó  hiểu tại    như thế, dù nó   đặt một dấu hỏi để hỏi , nhưng…
Bất kỳ sinh linh nào mang trí tuệ, một khi  sự sợ hãi của cái c.h.ế.t chi phối, đều sẽ ngoan ngoãn như cún con.
Vì thế, ngay khi Từ Thanh  lệnh, bóng ảnh lập tức tách  một khe, há  đại khẩu (miệng to), phát  thanh âm.
Khặc khặc, khặc khặc…
Âm thanh như răng nanh mài  , vang vọng  mặt biển tĩnh lặng. Dù  lớn, nhưng bên trong tựa như mang theo tín hiệu cổ xưa thần bí,  thể đánh thức những tồn tại dị thường.
Từ Thanh   cảnh giác.
Lát , mặt biển bắt đầu nổi gió.
Từng đợt gợn sóng xuất hiện, ngày một nhiều, gió cũng lớn dần, từ sóng gợn trở thành sóng c.uộn, từng lớp truy đuổi lẫn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-375-co-hoi-da-den-2.html.]
Sóng nước đen ngòm, như một tấm lụa đen khổng lồ  thổi tung lên, vặn vẹo giữa  trung. Từ Thanh  thần tập trung, dùng mắt rồng của Xà Cổ Long  biển, giám sát đáy sâu.
Có thể là do   vị trí quá xa chỗ Long Liễn từng xuất hiện, hoặc cũng  thể là cự nhân   xa hơn, cho nên…
Phải mất trọn một nén nhang,  khi mặt biển dậy sóng c.uồng bạo như bão tố, rốt c.uộc, qua con mắt  biển, Từ Thanh  thấy, nơi xa xôi , làn nước c.uộn trào mãnh liệt,  gì đó khổng lồ đang từng bước áp sát.
“Đến !”
Từ Thanh siết c.h.ặ.t tâm thần, ánh mắt sáng rực. Ngay lập tức, Mệnh Hỏa bốc cháy, Mệnh Đăng thắp sáng, khí thế   bùng nổ, tiến  trạng thái Huyền Diệu!
Cảnh vật trong mắt  như  lột bỏ lớp đen sẫm,  còn mơ hồ. Trong tầm  ,  hình khổng lồ  đáy biển, cùng vô  xúc tu đong đưa, hiện  rõ ràng  mắt!
Khoảnh khắc , tất cả xung quanh như chậm . …
Thao Dang
Chỉ  Long Liễn Cự Nhân, vẫn tiến về phía  với tốc độ  hề  đổi, tựa như Huyền Diệu Thái chẳng  tác dụng gì  tồn tại .
Từng bước… từng bước…, bóng dáng to lớn dần hiện rõ. Tiếng xích sắt ma sát, vang vọng khắp nơi. Phía , chiếc Long Liễn đồng xanh to lớn, nghiêng ngả vẹo vọ, cũng hiện   mắt Từ Thanh.
Gỉ sét đầy , hùng vĩ như thần xa, khiến   kinh hồn.
Khoảng cách giờ đây  đến một nghìn trượng.
Tuy  thể cự nhân vẫn  làn nước che khuất, nhưng độ cao, khí thế, sự khủng bố toát  từ mỗi bước chân của nó, khiến Từ Thanh cảm thấy đây là  gần nhất trong đời.
Lần đầu tiên,  ở cách gần vạn trượng, chỉ thấy mơ hồ,   rõ  hình điêu khắc  Long Liễn.
Lần thứ hai,  vài ngàn trượng, với tu vi  nâng cao,    thể  rõ bích họa.
Còn  ,  một ngàn trượng,  chỉ bích họa sắc nét hơn, mà uy áp khủng bố từ cự nhân như c.uốn cả trời đất đè xuống.
Lão tổ Kim Cang Tông run như cầy sấy, lập tức trốn về thanh sắt đen, điên c.uồng chống đỡ. Ngay cả Từ Thanh, linh hồn vang vọng tiếng gầm, m.á.u mũi trào , ánh mắt cũng xung huyết, nổi tơ m.á.u.
Duy chỉ  bóng ảnh vẫn   ảnh hưởng.  rõ ràng nó   Từ Thanh dọa kh.i.ế.p, dù thấy  chịu áp lực nặng nề, nó vẫn  dám manh động.
Từ Thanh lau m.á.u mũi, lạnh lùng liếc bóng ảnh,   một lời.
Quay đầu   về phía biển sâu, ánh mắt càng thêm sắc bén, trong lòng nhanh chóng phân tích,  rít nhẹ:
“Khoảng cách vẫn còn  xa… nhưng  thể chờ thêm nữa!”