Quang Âm Chi Ngoại - Chương 411: Lặng lẽ rút lui. (2)

Cập nhật lúc: 2025-04-22 10:56:16
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay khi lời đó vang lên, phù truyền tống vô định trong tay Từ Thanh lập tức không thể chịu nổi, dường như có một mối liên hệ vô hình với viên châu kia, theo sự bóp nát của viên châu, phù truyền tống cũng ầm ầm tan vỡ, không thể sử dụng nữa. Đồng thời, thân thể Từ Thanh lập tức bị một luồng thần thông đến từ Kết Đan tộc Hải Thi bao phủ.

Luồng sức mạnh này mang theo ý chí hủy diệt tất cả, khiến toàn thân huyết nhục của Từ Thanh như muốn nứt toác, héo rũ.

Giữa lúc nguy nan, ánh mắt Từ Thanh đỏ rực, lại lấy ra một tấm phù truyền tống vô định c.uối cùng để kích hoạt.

Hắn có tất cả ba tấm phù loại này, một tấm dùng khi ở Long Liễn, một tấm vừa bị phá hủy, tấm này là c.uối cùng.

Cùng lúc đó, pháp thuyện của hắn cũng lập tức biến hóa để cản trở, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, pháp thuyền liền nổ tung, tan thành từng mảnh. Thế nhưng trong đó vẫn còn một tia huyết nhục của Câu Anh, giúp cản lại phần nào ý niệm hủy diệt nơi đây, khiến một kích vốn chắc chắn đoạt mạng kia, giờ đây chỉ còn là một đòn trọng thương.

Từ Thanh phun ra một ngụm m.á.u lớn, xương cốt khắp người kêu răng rắc vỡ vụn, Mệnh Hỏa trong cơ thể hắn lập tức tắt ngấm, toàn thân như thể mục nát, khô quắt lại, bị sức mạnh kinh hoàng ấy đánh bay, toàn thân nứt toác, thần hồn bất ổn, trọng thương thê thảm.

Nhưng cũng chính nhờ sự ngăn cản đó, tấm phù truyền tống vô định c.uối cùng của hắn đã giành được cơ hội khởi động. Tuy những Kết Đan trên bầu trời đang lao tới lại tiếp tục ra tay, nhưng tấm phù này vốn là vật do Phó phong chủ của Đệ Thất Phong – tu sĩ Nguyên Anh – đích thân luyện chế, vốn không tầm thường.

Lúc này, trong tình huống bị thương nặng, khi phù được khởi động lần thứ hai, lực truyền tống ầm ầm bộc phát trong màn m.á.u mù mịt, thân hình Từ Thanh trong nháy mắt biến mất!

Thao Dang

Gần như ngay khi hắn vừa biến mất, một Kết Đan tộc Hải Thi liền giáng lâm, rơi đúng vào nơi Từ Thanh vừa truyền tống, khiến mặt đất rung chuyển ầm ầm, lõm thành hố sâu, sóng khí bốn phía c.uồn c.uộn như sôi trào.

“Phù truyền tống do Nguyên Anh luyện chế, lại dùng tới hai tấm, thân phận tên này tuyệt đối không tầm thường. Nhưng... hắn đã trúng Linh Minh chú ngôn của ta, với tu vi như hắn, nhiều nhất ba ngày, tất phải c.h.ế.t!”

Tên Kết Đan tộc Hải Thi mặt mày âm trầm, xoay người lao thẳng về cấm địa.

Ngay khi hắn rời đi, chấn động do biến cố lần này gây ra đã khiến tộc Hải Thi phẫn nộ đến tột cùng, khởi động tìm kiếm điên c.uồng trên phạm vi rộng khắp. Cùng lúc đó, nơi xa xa hẻo lánh, một chỗ không gian khẽ vặn vẹo.

Nơi đó thoạt nhìn không có gì, nhưng thực tế lại đang che giấu Đội trưởng.

Toàn thân y đầy thương tích, một cánh tay đã đứt, ở eo còn có một vết thương sâu hoắm gần như c.h.é.m đôi người, khiến khí tức trên người y cực kỳ yếu ớt.

Lúc này, trong tay còn lại của y cầm một vỏ sò bảy màu, hào quang rực rỡ toát ra từ đó có tác dụng ẩn thân kỳ diệu, khiến sự tồn tại và khí tức của y hoàn toàn biến mất.

Đây chính là phương pháp giúp Đội trưởng thoát khỏi truy sát của Kết Đan đồng tử. Thế nhưng lúc này, y lại hơi ngẩn ra.

Y trơ mắt nhìn Từ Thanh bóp nát phù truyền tống rời đi. Vốn dĩ y định chạy lại chào hỏi một câu, nhưng cảnh tượng kia khiến lòng y chấn động.

“Hết rồi à? Đi luôn rồi à? Truyền tống đi luôn rồi á? Ta…”

Đội trưởng lập tức gào khóc trong lòng, cảm thấy mọi chuyện trở nên cực kỳ quái dị. Rõ ràng mình chỉ cắn có một miếng, thế mà mũi của tượng Thần lại nổ tung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-411-lang-le-rut-lui-2.html.]

Thực tế đến tận bây giờ, y vẫn cảm thấy việc này thật khó tin. Cũng từng nghi ngờ Từ Thanh, nhưng khổ nỗi mỗi lần cắn một cái là mũi lại nổ, thậm chí tần suất đều nhau, đến nỗi bản thân y cũng tin là tám, chín phần là do mình gây ra…

“Lão đầu tử kia đâu có nói sẽ như vậy. Năm đó ông ta cũng chưa từng làm ra chuyện lớn thế này!” Đội trưởng thở dài não nề, vừa cẩn thận lết đi vừa buồn rầu, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút kiêu ngạo.

“Nhưng mà… chuyện này cũng chứng tỏ một điều, ta mạnh hơn lão đầu tử, hôm nay quả thật… quá kích thích!”

Đội trưởng hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên vẻ đắc ý. Nhưng ngay sau đó, bốn phía vang lên tiếng nổ điên c.uồng, từng luồng khí tức Kết Đan bộc phát, thậm chí phía xa còn xuất hiện khí tức của Nguyên Anh.

Điều này khiến Đội trưởng lập tức rụt cổ, áp sát mặt đất, rón rén bò từng chút một, vừa để ẩn mình, vừa để tránh động tác quá mạnh… vì y sợ thật sự đứt làm đôi.

“Cùng lắm thì… vứt lại nửa thân người là được rồi!”

Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.

Khi mọi chuyện dần lan rộng, toàn bộ tộc Hải Thi rơi vào phẫn nộ tột cùng, điên c.uồng tìm kiếm khắp nơi. Bởi vì chuyện này, đối với bọn họ, đã chạm đến mức nhục nhã không sao tả xiết.

Bởi vì… điều khiến tên Kết Đan đồng tử lo lắng nhất, đã thật sự xảy ra.

Sau ba ngày, mũi của tượng thần Tổ Thi thứ bảy vẫn chưa hồi phục.

Hiện tại, trước tượng thần Thất Tổ Thi, Kết Đan đồng tử sắc mặt tái nhợt, cúi đầu không dám ngẩng lên. Bên cạnh gã là một tu sĩ trung niên.

Tu sĩ trung niên ấy không phải nhân tộc, sau lưng mọc hai chiếc cánh, toàn thân khí tức thu liễm, nhưng chỉ cần y đứng đó thôi cũng đã khiến Kết Đan đồng tử bên cạnh run rẩy không thôi.

“Ám Tả Hầu… chuyện này ta…”

“Anh Linh, chuyện này... Vương đã nổi giận rồi.” Tu sĩ trung niên kia ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tượng thần có phần quái dị vì không có mũi, ánh mắt cũng đồng thời dõi về phía mấy tu sĩ tộc Hải Thi đang thăm dò, cố gắng phục hồi nơi đó, giọng nói bình thản vang lên.

Thân thể Kết Đan đồng tử run rẩy càng thêm dữ dội.

Không bao lâu sau, mấy tu sĩ tộc Hải Thi đang kiểm tra phần mũi tượng thần liền mang vẻ mặt khó xử và bất lực, đi tới trước mặt vị Ám Tả Hầu kia, c.ung kính lên tiếng:

“Hầu gia, việc tượng thần bị vỡ nát lần này cực kỳ kỳ quái, bọn ta… lực bất tòng tâm, rất khó để phục nguyên. Trừ khi có thể thu hồi hai mảnh vỡ bị thiếu kia, thì mới có thể hy vọng.”

Ám Tả Hầu trầm mặc. Một lúc sau, y nhẹ giọng hỏi:

“Ý của các ngươi là, một trong Thánh vật của tộc Hải Thi ta, tượng thần Thất Tổ Thi, từ nay về sau sẽ mãi mãi mang bộ dạng không có mũi như vậy, hiển hiện trước mắt toàn thể tộc nhân ta, là như thế đúng không?”

Loading...