Quang Âm Chi Ngoại - Chương 417: Đều là Đội trưởng làm đấy! (2)

Cập nhật lúc: 2025-04-22 10:56:29
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Thanh nghĩ đến những phần thưởng sắp tới, trong lòng có chút khoan khoái.

Thế nhưng hắn không hề lơi lỏng cảnh giác, bởi chuyện Đội trưởng gây ra lần này đã khiến quá nhiều kẻ nổi lòng tham.

“May mà có Đội trưởng đi trước, phần thưởng của y là cao nhất, nếu có kẻ nào muốn động thủ, thì cũng nên nhắm vào y trước… Mà với bản tính thích sĩ diện của y, chắc y cũng vui lòng nhìn thấy chuyện này xảy ra, cho nên ta không tiện vạch trần.”

Từ Thanh ngẫm nghĩ rất nghiêm túc, rồi gật đầu tán thành với chính mình, tâm trạng cũng ổn định hơn chút ít, trong lòng mong Đội trưởng nhanh chóng trở về.

---

Không bao lâu sau, Từ Thanh đã đến bến cảng số 176.

Nơi này giờ đây cũng bị tông môn trưng dụng phần lớn, trên mặt biển là từng chiếc thương thuyền chất đầy vật tư chiến lược đang chờ xuất phát. Từ Thanh đảo mắt nhìn quanh, trong lòng không khỏi cảm thán.

Bến cảng số 176 bây giờ đã phát triển vượt xa nửa năm trước, từng con phố được quy hoạch rõ ràng, các cửa tiệm cũng lần lượt mở cửa hoạt động trở lại.

Lượng người so với ngày xưa đông gấp mười lần, nhất là do ba cảng đã được kết nối, khu vực mở rộng khiến lượng người qua lại tăng mạnh, từ đó các loại hình dịch vụ và cửa hàng cũng phong phú hơn rất nhiều.

Từ Thanh bước nhanh trên đường, lướt mắt qua khung cảnh phồn vinh trước mắt, rồi đi thẳng đến Vận Chuyển Ty của cảng 176.

Hắn không vào ngay, mà lấy ra một khối ngọc giản, truyền âm cho Trương Tam.

Gần như ngay lập tức, bên trong Vận Chuyển Ty có một thân ảnh lao v.út ra, chính là Trương Tam.

“Từ…!”

Còn chưa tới nơi, tiếng của Trương Tam đã vang vọng mang theo vẻ phấn khích, nhưng gã biết chừng mực, chỉ kịp hô một tiếng “Từ”, đã vội nuốt nửa chữ còn lại xuống.

Chớp mắt đã đến trước mặt Từ Thanh, hai mắt lóe sáng, kéo ngay hắn vào trong một kho hàng phía sau Vận Chuyển Ty.

Vừa vào trong, Trương Tam lập tức nói nhanh như pháo nổ:

“Ngươi và Đội trưởng lần này đúng là nổi danh chấn động rồi!”

“Là Đội trưởng làm đấy.” Từ Thanh lập tức đính chính.

“Hai người các ngươi điên thật, dám xông vào tộc Hải Thi, phá hủy cả mũi của tượng thần Thất Tổ Thi, khiến tượng thần không thể phục hồi! Nghe nói từ nay về sau... mãi mãi không còn mũi nữa!”

Ánh mắt Trương Tam tràn đầy kích động.

“Cũng là do Đội trưởng làm.” Từ Thanh vội vàng phủ nhận.

“Việc này điên quá rồi! Nghe nói tộc Hải Thi tức đến phát c.uồng, thậm chí cao tầng tộc Hải Thi còn muốn đàm phán với lão tổ bọn ta, xin chuộc lại cái mũi… kết quả bị lão tổ từ chối thẳng thừng.”

“Đội trưởng điên thật, ta chỉ là bị kéo theo thôi, ngươi biết mà, mọi chuyện đều do Đội trưởng làm cả.” Từ Thanh thở dài một hơi, ra chiều bất đắc dĩ.

Lúc này, cảm xúc phấn khích của Trương Tam cũng dần ổn định, nhìn Từ Thanh với ánh mắt sáng rực, ghé sát lại, hạ giọng hỏi:

“Từ Thanh, cái mũi đó… còn giữ không? Cho ta xem chút!”

“Vẫn còn, nhưng rời khỏi lãnh địa tộc Hải Thi thì biến thành đá thường, chẳng còn chút huyền diệu nào.”

Từ Thanh hơi tiếc nuối, lấy mũi ra, "Ầm!" một tiếng đặt xuống bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-417-deu-la-doi-truong-lam-day-2.html.]

Chiếc mũi ấy rất to, dài đến mấy chục trượng, toàn thân xám xịt, tuy không tỏa ra chút khí tức nào, nhưng lại có vẻ cổ xưa hoang dã, như vật trôi dạt từ thời viễn cổ.

Đặc biệt là vô số lỗ nhỏ như tổ ong phủ kín bề mặt, phảng phất như lắng đọng dấu tích năm tháng, bị gió cát xói mòn qua ngàn vạn năm.

“Nhẹ tay thôi!”

Thao Dang

Trương Tam hốt hoảng kêu lên, chạy một vòng quanh chiếc mũi, tay sờ soạng khắp nơi, ánh mắt sáng bừng lên càng lúc càng mãnh liệt. c.uối cùng, gã ngẩng đầu nhìn Từ Thanh, thấp giọng nói đầy hưng phấn:

“Từ Thanh, ai bảo cái mũi này không kỳ diệu? Đây chính là tượng thần của tộc Hải Thi đấy! Là thứ mà cả tộc Hải Thi khát khao muốn lấy lại nhất, bởi vì…”

“Đây là thể diện của bọn họ!”

Trương Tam hớn hở vô cùng, hai mắt sáng như đuốc, nói với vẻ đầy nhiệt huyết:

“Ta có một kế hoạch! Chuẩn bị xây một bảo tàng khổng lồ ngay trong cảng chúng ta, sau đó mang cái mũi mà ngươi và Đội trưởng lấy được, gắn lại với nhau, rồi đặt trong đó.”

“Có bảo tàng này, ta nói cho ngươi biết, Từ Thanh, cảng chúng ta sẽ vô địch thiên hạ!”

“Chúng ta khỏi cần bố trí người phòng thủ, tông môn sẽ tự cử người đến canh giữ, còn giúp quảng bá khắp nơi, cảng của chúng ta nhất định danh chấn bốn phương, người người đến tham quan, trở thành Đệ Nhất Cảng của Thất Huyết Đồng, chỉ là chuyện sớm muộn!”

“Mà những dãy phố xung quanh mũi tượng thần tộc Hải Thi, giá đất sẽ tăng vọt, chúng ta kiếm đậm luôn!!”

Từ Thanh càng nghe, ánh mắt càng trở nên kỳ dị, nhìn vẻ mặt phấn khởi như phát tài của Trương Tam, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục cái mũi thương nghiệp của gã.

Nghĩ một lát, hắn gật đầu đồng ý với kế hoạch bảo tàng của Trương Tam.

Sau khi bàn bạc xong, Từ Thanh do dự một chút, rồi nhẹ giọng nói:

“Trương Tam sư huynh … pháp thuyền của ta…”

Trương Tam vẫn đang vuốt nhẹ chiếc mũi tượng thần, ánh mắt đầy say mê, nhưng khi nghe đến câu này, gã lập tức ngẩng đầu, nở một nụ cười vô cùng hiểu chuyện:

“Lấy ra đi! Ta đã đoán được, lần này ngươi về, pháp thuyền chắc chắn bị tổn hại. Hiện tại tài chính cảng chúng ta dồi dào, loại tổn hại nào ta cũng có thể sửa cho ngươi như mới!”

“Phiền Trương sư huynh rồi. Nếu có thể luyện nhanh một chút thì càng tốt. Đa tạ!” Từ Thanh chắp tay cảm ơn, rồi quay người định rời đi.

Trương Tam nhướng mày, sửng sốt:

“Ơ? Pháp thuyền đâu? Ngươi phải đưa ta thì ta mới sửa được chứ?”

Từ Thanh dừng lại, quay đầu lại, mắt nhìn thẳng vào Trương Tam, giọng rất nghiêm túc:

“Không còn nữa.”

Cả kho hàng lập tức yên tĩnh như tờ.

Trương Tam trừng mắt nhìn Từ Thanh, đôi mắt chậm rãi trợn to.

“Không còn nữa?”

Từ Thanh gật đầu một cách nghiêm túc:

“Không còn nữa.”

Loading...