Quang Âm Chi Ngoại - Chương 423: Bí mật của Nhị Ngưu. (2)

Cập nhật lúc: 2025-04-22 10:56:43
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mà thật ra, nói chính xác thì nơi này không chỉ có ba người, còn có một con rắn.

Con rắn đó rất to, c.uộn quanh xà nhà trong phòng, buông xuống một nửa, tự mình đong đưa qua lại, như đang nhàm chán chơi đùa một mình.

Thỉnh thoảng còn lè lưỡi về phía Đội trưởng, hoặc phát ra tiếng “grù grù”, giống như đang hỏi điều gì đó.

Đội trưởng cười tủm tỉm ngẩng đầu, nhìn con rắn lớn.

“Linh Nhi à, có phải đang nhớ ai đó rồi không?”

“Grù grù!”

“Thế này đi, ngươi đưa cho ta mười bình sương mù dị chất mà lần trước ngươi thu được, ta sẽ giúp ngươi gọi tên tiểu tử đó ra, để hắn chơi với ngươi một ngày, thế nào, công bằng hợp lý chứ?”

Đội trưởng bày ra bộ dáng người tốt vô hại mà lên tiếng.

Mắt con rắn lập tức sáng rực, nhưng lão chủ khách điếm bên cạnh vội vàng ngăn lại.

“Trần Nhị Ngưu, ngươi quá đáng rồi đó, gạt ta thì thôi đi, giờ còn định gạt cả trẻ con!!”

Ngồi bên cạnh, Ngô Kiếm Vu lạnh lùng liếc mắt nhìn Đội trưởng, nhấc bình rượu uống một ngụm lớn, nhàn nhạt lên tiếng:

“Thị phi rõ ràng, lòng người tham, có ngày sẽ bị c.h.é.m!”

Đội trưởng chớp chớp mắt, từ trong n.g.ự.c lấy ra một quả táo, từ tốn cắn một miếng, nở nụ cười mỉm mỉm nhìn Ngô Kiếm Vu.

“Tiểu Kiếm Kiếm, tuy ngươi hôm nay mới bế quan xong, chưa biết bên ngoài xảy ra đại sự gì, cũng không biết ta giờ lợi hại cỡ nào, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi một câu: Nếu ta là Đại sư bá, nhất định sẽ đánh cho ngươi phải nói tiếng người.”

Ngô Kiếm Vu nhướng mày.

“Nháy mắt liếc trộm nhìn lung tung, thiên lôi đánh kẻ hảo hán!”

“Ngươi không cần tâng bốc ta, ta đã hứa với Đại sư bá là không đánh đệ tử của lão nữa, yên tâm, ta sẽ không đánh ngươi đâu.” Đội trưởng cười tủm tỉm nói.

Lão chủ khách điếm bên cạnh nghe vậy bèn đỡ trán, bất đắc dĩ nhìn hai người.

“Được rồi được rồi, hôm nay ta gọi các ngươi đến là có ba chuyện, ta nói nhanh rồi đi ngay, thấy mấy người là thấy phiền…”

Lão thở dài.

“Chuyện thứ nhất, Ngô Kiếm Vu, sư phụ ngươi thiếu ta một lời hứa, hạn kỳ sắp đến rồi, mà ta gần đây không thể ở lại Thất Huyết Đồng, nên trước khi đi sẽ gia cố lại phong ấn của khách điếm. Ngươi bảo sư phụ ngươi mau phái người đến tiếp nhận, nếu xảy ra chuyện thì ta không chịu trách nhiệm đâu.”

“Chuyện thứ hai, Trần Nhị Ngưu, phong ấn của ngươi, ta chỉ có thể gia cố thêm ba lần nữa, sau ba lần ta không làm nổi nữa. Ngươi phải nhanh chóng nghĩ cách khác để trấn áp, thần tính càng mạnh càng tốt, nếu không… thứ đó sống lại, ngươi có khi chẳng còn là ngươi nữa.”

Lão già đầy ẩn ý liếc nhìn Đội trưởng.

Sắc mặt Đội trưởng vẫn như thường, vẫn là dáng vẻ tươi cười không chút để ý.

Nhưng nếu Từ Thanh có mặt ở đây, dựa vào sự hiểu biết về Đội trưởng, hắn nhất định sẽ nhận ra: Sau khi nghe lão nói, quả táo trong tay Đội trưởng xoay nhẹ mấy vòng… mà không cắn thêm miếng nào nữa.

Thao Dang

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-423-bi-mat-cua-nhi-nguu-2.html.]

“Chuyện thứ ba, cũng là chuyện ta từng nói rồi, ta phải rời đi một thời gian. Linh Nhi sắp Trúc Cơ, con bé đặc biệt, ta phải đưa nó về tổ địa một chuyến, chắc sẽ mất vài năm mới quay lại được.”

“Grù grùlu!” Con rắn không đong đưa nữa, sốt ruột lên tiếng với lão già.

Lão trừng mắt:

“Còn nhớ cái tên họ Từ kia à, ngươi không sợ nó ăn ngươi sao?”

“Grù!!” Con rắn cũng trừng mắt, hoàn toàn không chịu lép vế.

Lão già thấy dáng vẻ của Linh Nhi như vậy, khẽ thở dài, nếp nhăn trên gương mặt dường như càng sâu thêm mấy phần.

“Ta thấy tên nhóc Từ Thanh kia cũng không tệ, rất xứng đôi với Linh Nhi.” Đội trưởng khẽ ho một tiếng, hướng về phía Linh Nhi làm động tác cổ vũ.

Linh Nhi lập tức vui vẻ, xoay người loạn xạ, thậm chí còn phun ra một bình nhỏ chứa đầy sương mù dị chất, đưa cho Đội trưởng biết nói chuyện.

Đội trưởng nhanh tay bắt lấy, nhét vào n.g.ự.c, nụ cười rạng rỡ như hoa nở trên mặt.

“Rất xứng đôi, hơn nữa ta thấy Từ Thanh ấy, hoàn toàn có thể làm… nam sủng cho Linh Nhi nhà ta.”

“Grù?” Linh Nhi tò mò, tựa như đang hỏi: nam sủng là gì vậy?

Đội trưởng vừa định giải thích thì bên cạnh, Ngô Kiếm Vu nghe thấy họ nhắc đến cái tên Từ Thanh, mắt lập tức trợn tròn, thân thể từ trạng thái lười biếng tựa ghế thoáng cái dựng thẳng, thần sắc trở nên ngưng trọng lạ thường.

“Thiên hạ ai là chân dung thật, quay đầu nhìn lại chỉ một người?”

Đội trưởng và lão già liếc nhau một cái.

“Nghe không hiểu.”

“Không biết ngươi đang nói gì.”

Thấy thế, Ngô Kiếm Vu hơi gấp, hô hấp dồn dập, nghiến răng nói:

“Các ngươi nói Từ Thanh, chẳng lẽ là người của Đệ Thất Phong, mới đây vừa bước vào Trúc Cơ, kẻ có dung mạo yêu dị kia? Cùng một người sao?!”

“Đúng rồi, Từ Thanh chính là phó ty của ta, ngươi quen hắn à?” Đội trưởng lại lộ ra biểu cảm nửa cười nửa không.

“Vạn cổ tuế nguyệt chẳng từng quen, thiên...” Ngô Kiếm Vu hừ một tiếng, đang định mở miệng thì Đội trưởng khẽ nói:

“Không quen cũng không sao, hắn cũng mới trở lại, ta gọi hắn tới cho ngươi gặp, hoặc là dắt ngươi đến chỗ hắn làm quen cũng được.”

Ngô Kiếm Vu trừng to mắt, hít sâu một hơi, đứng bật dậy.

“Nhà có đại đan sao có thể đi, ngày khác hữu duyên lại gặp.”

Nói xong, gã xoay người định rời đi, nhưng ngay khoảnh khắc gã vừa quay lưng, bỗng một luồng uy áp kinh người từ ngoài phố nơi dưới lầu, ầm ầm bộc phát.

Cơn sóng bất ngờ này khiến sắc mặt Ngô Kiếm Vu lập tức đại biến, còn Linh Nhi thì mắt sáng rỡ, lập tức chồm tới đẩy toang cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Loading...