Quang Âm Chi Ngoại - Chương 425: Ảnh Đế. (2)

Cập nhật lúc: 2025-04-22 10:56:47
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dường như sấm sét trong làn mưa đã dẫn dắt tia chớp ẩn trong mây mù nơi tầng trời, trong chớp mắt, một đạo thiên lôi từ bầu trời gầm vang giáng xuống, như ngân xà bay vụt lao thẳng, giáng vào thân thể gầy gò vốn đã là xác c.h.ế.t ấy.

Ầm một tiếng, t.h.i. .t.h.ể khô nứt kia lập tức nổ tung, vỡ thành từng mảnh thịt khô đen thui, bốc khói mù mịt, rơi lả tả đầy đất, rồi bị mưa dập tắt.

Một màn này, quá mức chấn động, khiến cho những ai tận mắt chứng kiến, tâm thần đều dấy lên sóng to gió lớn.

Tuy rằng Trúc Cơ g.i.ế.t Ngưng Khí vốn dĩ đã là sạch sẽ gọn gàng như thế, nhưng cách ra tay của Từ Thanh lại quá mức kinh người, thậm chí còn dẫn động thiên lôi, đây mới là nguyên nhân khiến kẻ khác chấn động trong lòng.

Thanh sắt đen trong nháy mắt đã quay về, lặng lẽ lơ lửng phía sau Từ Thanh, dung nhập vào Bóng ảnh.

Mà chính bởi như vậy, lại càng khiến những người xung quanh chứng kiến, nội tâm run rẩy.

Chung quanh trong khoảnh khắc ấy, cũng đều trở nên yên ắng, Từ Thanh vừa định xoay người rời đi, thì đúng lúc đó, một tiếng ngạc nhiên vang lên từ phòng trên lầu hai của Tri Mộng Lâu, truyền ra từ cửa sổ mà Linh Nhi vừa mở.

“Ô kìa Tiểu Kiếm Kiếm, cái tên c.h.ế.t toi kia hình như là tùy tùng mà ngươi từng dắt đến thì phải, ban nãy y hình như đang cầu cứu ngươi đấy.”

Tiếng nói ấy, chính là của Đội trưởng.

Khi nãy lúc nhìn về phía đại xà và lão đầu đường Bàn Tuyền, Từ Thanh đã chú ý tới trong phòng đó còn có hai luồng khí tức, một kẻ hắn cực kỳ quen thuộc, kẻ còn lại cũng chẳng xa lạ gì.

Thế nên Từ Thanh ngẩng đầu, nhìn lên ô cửa sổ của căn phòng.

Trong phòng, thiên kiêu đệ nhất phong, Ngô Kiếm Vu, liếc nhìn Đội trưởng đang cười mỉm không nói, trầm mặc mấy nhịp thở rồi lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay áo đứng phắt dậy, luồng d.a.o động Mệnh Hỏa trong cơ thể gã ầm ầm bùng nổ, khí thế ngút trời, khiến tứ phương chấn động.

“Oa!” Đội trưởng đứng bên cạnh lập tức phụ họa, hô lớn một tiếng đầy khoa trương.

Ngô Kiếm Vu chỉ cảm thấy tên này là kẻ ngốc, mà bản thân nếu đi so đo với kẻ ngốc thì quá mất mặt, nên gã chẳng buồn liếc lấy một cái, mặt mày âm trầm tới cửa sổ.

Đến bên cửa, toàn thân gã tỏa ra khí tức c.uồng bạo không gì sánh được, trên trời sấm chớp vang dội, thậm chí còn có từng thanh đại kiếm đồng xanh bất ngờ hiển hiện giữa tầng mây, khóa c.h.ặ.t lấy nơi này.

Cứ như thể có ngập trời phẫn nộ, đang được tích tụ trong cơ thể Ngô Kiếm Vu, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào, thêm cả sát cơ ngút trời đang tỏa ra trên người gã, c.uối cùng hội tụ vào trong hai con ngươi, nhìn về phía Từ Thanh.

“Ngươi vì sao lại g.i.ế.t tùy tùng của ta!!”

Câu nói này, gã thốt ra đầy ngạo mạn.

Phối hợp với uy nghi lẫm liệt cùng vẻ mặt u ám ấy, khí thế như cầu vồng, cũng khiến người khác cảm thấy đúng là phong phạm thiên kiêu.

Đặc biệt là giữa lúc lời gã cất lên, sấm sét trên bầu trời cũng vang rền, chấn động bát phương, từng thanh đại kiếm đồng xanh hình thành kia lại càng tỏa ra kiếm khí vô tận.

Một màn ấy, khiến tất cả những người trong các cửa tiệm xung quanh đều bàng hoàng chấn động.

Giờ phút này ai nấy đều vội vã rời đi, bọn họ cảm thấy mãnh liệt rằng, kế tiếp… nơi này rất có thể sẽ bùng phát ra một trận đại chiến.

Dù sao thì, Từ Thanh vừa mới trước mặt chủ nhân mà g.i.ế.t c.h.ế.t tùy tùng người ta, chuyện này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-425-anh-de-2.html.]

Huống hồ đám đệ tử Đệ Nhất Phong lại đặc biệt sĩ diện, chắc chắn sẽ không chịu để yên.

Đồng thời, trong gian phòng trên lầu, đại xà ánh mắt lóe lên hàn quang, khóa c.h.ặ.t lấy Ngô Kiếm Vu, có vẻ như muốn vung đuôi quất tới, nhưng bị lão già đường Bàn Tuyền giữ lại.

Trong lòng lão đầu lúc này đã sớm vui như mở cờ, thầm nghĩ: “Từ Thanh à Từ Thanh, xem ngươi xử lý sao đây, Đệ Nhất Phong là loại bảo thủ nhất đó, đám sư huynh của Ngô Kiếm Vu, tám người trước ấy, thích nhất là đánh hội đồng…”

Cùng lúc ấy, Tiểu Câm và Từ Tiểu Huệ đứng bên cạnh Từ Thanh cũng đồng loạt biến sắc.

Tiểu Câm ngẩng đầu, dù rằng dưới uy áp của Ngô Kiếm Vu thân thể run rẩy, nhưng vẫn lộ ra hàm răng sắc nhọn, gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ đối phương.

Còn Từ Tiểu Huệ thì cắn c.h.ặ.t môi dưới, lòng tràn đầy lo lắng, cô ta cảm thấy lần này là mình đã liên lụy Từ Thanh.

Thế nhưng…

Thao Dang

Giữa lúc tất cả mọi người đang biến đổi tâm tình, chỉ có Từ Thanh là sắc mặt như thường.

Hắn lạnh lùng nhìn Ngô Kiếm Vu đang đứng nơi cửa sổ, không nói một lời, tay phải giơ lên, thanh sắt đen ầm một tiếng bay v.út ra từ Bóng ảnh sau lưng.

Ngay khoảnh khắc ấy, từ bên cửa sổ, nơi Ngô Kiếm Vu đang đứng, chợt truyền ra một tiếng cười dài.

Gã ngửa mặt cười dài, vừa cười vừa gật đầu, còn cất tiếng nói đầy vẻ đồng tình, mà âm thanh thì cực lớn, như thể muốn để tất cả mọi người đều nghe được vậy.

“Thì ra là thế, lời ngươi nói có lý, chuyện này nếu đã là tư cừu giữa hai người các ngươi, vậy thì Ngô mỗ xác thực không nên nhúng tay.”

Từ Thanh nhíu mày, không lên tiếng.

“Uống rượu thì không cần đâu, việc này Ngô mỗ hiểu rồi.” Ngô Kiếm Vu cười lớn nói.

“Ha ha, Từ huynh không cần như thế, gần đây ta đúng là không có thời gian, thôi được thôi được, Ngô mỗ cũng khâm phục hành động oanh liệt của ngươi tại hải vực của tộc Hải Thi, mà ngươi lại khách khí như vậy, được thôi, ngươi đã đối đãi ta như thế, Ngô mỗ cũng không phải kẻ nhỏ nhen, mười vạn linh thạch tiền g.i.ế.t tên kia, Ngô mỗ trả thay cho ngươi!”

Linh Nhi tròn mắt, nhìn Ngô Kiếm Vu rồi lại nhìn khoảng không trống trải quanh gã, có vẻ chẳng hiểu gã đang nói gì.

“Ừm ừm, được được, sau này có thời gian, chúng ta lại tụ họp, Ngô mỗ xin cáo từ trước, hôm nay gặp được Từ huynh, thật sảng khoái vô cùng!”

Trong phòng, Ngô Kiếm Vu cất tiếng sang sảng, thanh âm vang dội, từ vẻ uy nghiêm ban đầu, dần chuyển thành vui vẻ, c.uối cùng trên mặt còn lộ ra nụ cười, ôm quyền hướng về phía Từ Thanh.

Từ Thanh thần sắc cổ quái, từ đầu đến c.uối, hắn chưa hề nói ra một lời.

Ngô Kiếm Vu liếc nhanh sắc mặt của Từ Thanh, trong lòng run lên, vội vã vung tay áo, vẫn giữ vẻ cười lớn, sải bước rời khỏi gian phòng.

Hướng về chân trời xa xa, đón lấy sấm sét gió mưa, nghênh ngang rời đi.

Thân ảnh gã phiêu dật như tiên, tựa một bức họa tuyệt mỹ, toát ra khí chất phi phàm.

“Siêu phàm thoát tục giữa đất trời, nuốt mây nuốt biển ta thành tiên.”

Lại còn theo bước chân gã rời đi, toàn bộ những thanh cổ kiếm bằng đồng xanh nơi tầng không cũng theo sau tứ phía, âm thanh gã ngân vang tám hướng, càng lúc càng xa…

Loading...