Quang Âm Chi Ngoại - Chương 445: Rượu đục trước mộ, tụng kinh sách cũ. (2)

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:39:59
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô quỳ trước mộ, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài, đau đớn đến cực điểm.

Bên cạnh cô, là một thanh niên chừng mười tám mười chín tuổi, dáng người thẳng tắp, khí vũ hiên ngang, trên người mặc trường bào sang trọng cực độ, bên hông đeo ngọc bội phát ra ánh sáng của pháp khí.

Y chính là Trần Phi Nguyên.

Cũng là trưởng tôn đích hệ đời này của Trần gia, lần phong tỏa truyền tống sau cái c.h.ế.t của Bạch đại sư, kỳ thực chính là do y dốc toàn lực thúc đẩy mới có thể làm được.

Lúc này y nắm c.h.ặ.t hai tay, hô hấp dồn dập, sát ý trong mắt mãnh liệt vô cùng, đậm đến cực điểm.

Mà trong nỗi bi thương và phẫn nộ, bọn họ cũng không chú ý đến, ở nơi xa xa của khu nghĩa địa, có một nam tử trung niên đang lặng lẽ đứng trong một con hẻm nhỏ, lặng lẽ nhìn về phía này.

Nam tử trung niên kia mặc một chiếc áo dài bằng vải thô, nhìn qua tầm thường không có gì nổi bật, gương mặt hơi tái vàng, nhưng trong mắt lại lộ ra nỗi bi thương vô hạn, thân thể khẽ run, tay phải bám c.h.ặ.t vào bức tường bên cạnh, nắm c.h.ặ.t đến mức tường bị bóp nát.

Thật lâu sau, trời dần tối, theo ánh tà dương tàn lụi, theo hoàng hôn sắp tan biến, những người trước phần mộ của Bạch đại sư cũng lần lượt rời đi.

Người c.uối cùng rời đi là Đình Ngọc và Trần Phi Nguyên, cùng với vài tùy tùng của Trần Phi Nguyên.

Nam tử trung niên im lặng tiến lên, hắn không nhìn đến những người rời đi, chỉ tiến đến gần khu vực nghĩa địa công cộng. Trong lúc đó, hắn lướt qua bên cạnh Trần Phi Nguyên và Đình Ngọc.

Trần Phi Nguyên dìu lấy Đình Ngọc đang đau buồn đến cực điểm, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, y cũng nhìn thấy nam tử trung niên, nhưng vì đang chìm trong bi thương, không để tâm, nơi này là nghĩa địa công cộng, mỗi ngày có rất nhiều người đến viếng mộ.

Đây cũng là điều khiến y thêm phẫn uất, sư tôn của y, Trần Phi Nguyên, lại bị chôn ở nơi như thế này, mà y lại không thể làm gì.

“Ngươi nói… Hắn có đến không…” Đình Ngọc đau lòng, lau nước mắt, nhẹ giọng yếu ớt hỏi.

“Hắn? Hừ, nếu hắn muốn đến thì đã đến rồi, bây giờ còn chưa thấy mặt, chắc cũng chẳng khác gì bọn bạch nhãn lang kia!” Trần Phi Nguyên không cần nghĩ cũng biết người cô nói đến là ai, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Đình Ngọc im lặng.

Nam tử trung niên lặng lẽ lướt qua bên họ, cho đến khi mọi người phía sau đã đi xa, hắn mới bước đến trước phần mộ của Bạch đại sư, nhìn về tấm bia mộ, vành mắt đỏ hoe.

“Sư phụ…” Nam tử trung niên khẽ thì thào, giọng khàn khàn, quỳ sụp xuống trước mộ bia.

Hắn, chính là Từ Thanh được truyền tống đến Tử Thổ!

Sau khi truyền tống đến Tử Thổ, Từ Thanh ngay lập tức dò hỏi được tin tức về việc an táng của Bạch đại sư, lập tức chạy tới, nhưng hắn biết đạo bào của mình quá bắt mắt, không tiện điều tra hung thủ.

Vì vậy hắn đã thay đổi dung mạo, đến nơi này.

Lúc này, nhìn về bia mộ, Từ Thanh cảm thấy n.g.ự.c như bị kim châm, nỗi đau ấy, càng lúc càng đậm, bắt đầu lan ra toàn thân.

Trong cả đời này của hắn, chỉ từng quỳ bái trước hai tấm bia mộ, một là Lôi đội, hai là Bạch đại sư.

“Sư phụ, chuyện này… đệ tử nhất định sẽ tìm ra hung thủ, tìm ra kẻ đứng sau.” Từ Thanh cay đắng lẩm bẩm, sau khi dập đầu với bia mộ, từ trong n.g.ự.c lấy ra một hồ lô rượu, đặt trước phần mộ.

“Lôi đội từng nói, sư phụ ngài thích uống rượu, đệ tử xin cùng người cạn một ly.” Từ Thanh vừa nói, vừa nâng hồ lô lên uống một ngụm, sau đó nhẹ nhàng đổ xuống trước mộ, rồi đặt hồ lô sang một bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-445-ruou-duc-truoc-mo-tung-kinh-sach-cu-2.html.]

Thao Dang

“Sư phụ, kinh văn thảo mộc mà người để lại lúc lâm chung, đệ tử đã học thuộc cả rồi, ghi nhớ tận tâm, hôm nay xin được đọc lại cho người nghe.”

“Đạo thảo mộc, là một trong vạn tượng, có thể đồng hành với đại đạo, hiểu rõ tính vật, thông suốt thiên lý.”

“Cây thứ nhất, Kim Nữu Thảo, còn gọi là Tam Diệp Châu, Tán Hàn Thảo, là toàn thảo của loài đơn tuệ thủy vu cống thuộc họ Sa Thảo, cỏ sống nhiều năm, sinh trưởng nơi triền núi dưới tán rừng và đồng hoang ẩm ướt, phân bố chủ yếu tại hai châu Lăng U và Quảng Linh ở phía nam Nam Hoàng.”

“Cây thứ hai, Tê Hỏa Hoa, còn gọi là Vân Mộng Ti, là linh bản nhiều năm thuộc họ Linh Hỏa, công hiệu tuyên phế chỉ khái, thanh nhiệt giải độc, tiêu ứ tiêu thũng, với hiệu quả thần kỳ trong trị rắn độc cắn và chấn thương té ngã.”

...

“Cây thứ một trăm ba mươi bảy, Dung Hồn Vụ, còn gọi là Thiên Bế Nhãn, là dị thảo kỳ giai đại linh kỳ thuộc họ Vụ Sinh, công hiệu là dung hợp dấu ấn linh hồn, khó phát hiện, khó trừ khử, là chủ vị linh dược trong Đan Tán Hủ mười hai canh giờ.”

Từ Thanh khẽ khàng thì thầm, chậm rãi đọc ra những loại linh thảo mình từng ghi nhớ từ trong kinh văn thảo mộc của Bạch đại sư.

Hắn mơ hồ như thấy được bóng hình Bạch đại sư lại hiện ra nơi trước mắt, tay cầm bầu rượu, mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt mang theo uy nghiêm, nhưng sự an ủi và hài lòng thì vẫn không thể che giấu.

“Dạ thi khiên ngưu, còn gọi là Độc Sơn Căn Ban Cưu Cúc, là thân và rễ cây của loài cúc tỉ mạch thuộc họ Cúc, là dây gỗ sống ở khe núi âm thi, bờ suối âm lãnh hoặc rừng rậm, vị sáp cay, vào miệng ấm nhẹ, mang cảm giác mục nát, công hiệu là khu phong giải biểu, nhưng dùng quá liều thì độc, là loại thảo mộc cực kỳ âm dương đối cực.”

Gió lạnh thổi tới, tuyết trắng rơi từng mảnh, tiếng đọc của Từ Thanh vang vọng bên phần mộ của Bạch đại sư, cho đến khi đêm tối hoàn toàn buông xuống, Bóng ảnh phía sau hắn truyền đến một luồng cảm xúc d.a.o động.

Tựa như đang nói với hắn, đã tìm thấy rồi!

Từ Thanh lập tức ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bia mộ của Bạch đại sư, dập đầu ba cái thật mạnh, đến khi đứng dậy, sát khí toàn thân hắn c.uồn c.uộn, hóa thành một đạo hắc ảnh, biến mất trong màn đêm.

Không lâu sau khi hắn rời đi, phía xa có mấy bóng người nhanh chóng chạy tới, người dẫn đầu chính là Đình Ngọc, theo sau là Trần Phi Nguyên và vài tên tùy tùng.

“Đình Ngọc, ngươi có nhìn nhầm không? Làm sao có thể, bây giờ người ta là nhân vật nổi bật của Thất Huyết Đồng, sao còn nhớ gì đến chỗ của sư tôn nữa chứ.”

“Không thể nhầm, ánh mắt đó... ta nhận ra được. Sau khi trở về ta đã nghĩ rất kỹ, nhất định là hắn!”

~~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Ta muốn tạo nên một nhân vật chính có linh hồn. Từ Thanh – đứa trẻ này – có rất nhiều khuyết điểm, như là nhỏ nhen, như là lạnh lùng. Nhưng hắn có độ ấm riêng của mình. Dù là ân nghĩa, hay là người sẽ bước vào tim hắn sau này, hắn đều sẽ trân trọng.

Hắn là người trọng tình trọng nghĩa.

Đồng thời ta hồi tưởng lại mấy quyển trước đây của mình, trừ "Tiên Nghịch" và "Cầu Ma", thì phần nhân vật quần chúng đều hơi thiếu chút hương vị. Nên lần này ta muốn làm phong phú thêm – như Đội trưởng, như Lão tổ, như Trương Tam, như Hoàng Nham – bọn họ đều có câu chuyện của riêng mình, đan cài thành một tấm lưới, và về sau sẽ còn nhiều nữa, tất cả đều nằm trong đầu ta.

Nhân sinh như mộng, vì mộng mà sinh.

Từ Thanh là như vậy.

Chúng ta cũng như vậy.

Cùng nhau cố gắng.

Loading...