Sáng sớm.
Trải qua một đêm thí nghiệm, Từ Thanh  ba chiếc bình nhỏ  mặt, trong lòng vô cùng hài lòng.
Đây là đám tiểu hắc trùng thế hệ thứ chín mà   dày công thí nghiệm, bồi dưỡng suốt một  thời gian dài mới tạo  .
Thực tế thì, thế hệ tiểu hắc trùng thứ chín , gọi là "hắc" cũng  còn thích hợp nữa, bởi màu sắc của chúng  trở nên bán trong suốt, mà thể tích cũng nhỏ bé đến cực điểm, nếu so với   thì chẳng khác nào so sánh quả trứng gà với hạt đậu phộng.
Phải  rằng, tiểu hắc trùng đời   nhỏ tới mức mắt thường  thể  thấy, dù là dùng thần thức cũng khó lòng phát hiện rõ ràng. Mà hiện giờ…  càng thêm khủng kh.i.ế.p.
Ngay cả bản  Từ Thanh, cũng  nhờ  m.á.u tươi của chính  để dẫn dắt, mới  thể cảm nhận  sự tồn tại của chúng, càng đừng  đến  khác.
Ngoài , độc tính ẩn chứa trong đám tiểu trùng  cũng đậm đặc hơn nhiều so với . Trong  thời gian qua, Từ Thanh  tiếc tiêu tốn linh thạch điên c.uồng mua về các loại độc thảo,   ngừng tiến hành thử nghiệm, khiến cho chỉ cần đám tiểu trùng  chui  cơ thể địch nhân, kèm theo từng nhát cắn giải phóng kịch độc, thì lực sát thương  thể gấp mấy   .
Ngay cả dị chất cũng như thế, đồng thời bản  những con tiểu trùng  cũng trở nên vô cùng cứng cáp. Nhờ  việc Từ Thanh liên tục cho chúng tiếp xúc với viên đan Độc Cấm, chúng  sản sinh  biến dị.
Sau biến dị, bên trong cơ thể đám tiểu hắc trùng thế hệ thứ chín  chứa đựng sức sống hết sức dẻo dai, dù là trong môi trường khắc nghiệt của Độc Cấm, chúng cũng  thể sinh tồn trọn vẹn mấy chục nhịp thở.
“Chỉ tiếc là chúng  đủ linh trí, bằng  nếu  thể giả c.h.ế.t, thì hiệu quả chắc chắn còn cao hơn nữa.”
“Vả , hiện tại chúng vẫn còn cách mục tiêu của  một đoạn…    dung hợp  Viên đan Độc Cấm, tồn tại và nuôi dưỡng trong đó, vẫn còn  chút chênh lệch. Ta  thể tự mãn,  tiếp tục cố gắng, nhất định  đạt tới cảnh giới khiến chúng  thể   sinh tồn trong đan dược.”
Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Thanh  chút tiếc nuối, đồng thời cũng tự cảnh tỉnh bản    quá đắc ý.
Bất quá,  cảm thấy việc     thể  thành. Dù  bây giờ túi trữ vật  tràn đầy linh thạch, trong tông môn cũng  thể mua  những loại độc thảo trân quý, giá  trời.
Cứ thế tiếp tục, ngày  chắc chắn sẽ đến.
Nghĩ tới tương lai, trong mắt Từ Thanh hiện lên vẻ chờ mong, khẽ vung tay lấy  hai ngón tay,  xoay chuyển trong lòng bàn tay,  ngẩng đầu  về phía Hoàng Nhất Khôn, lúc   hôn mê,   phong ấn,  im trong nhà lao,  nhúc nhích.
Giờ khắc , trong  bộ nhà lao, còn sống… chỉ còn  hai  bọn họ.
Về phần Ngôn Ngôn, sáng sớm   thấy Từ Thanh cau mày, tuy  mặt lộ vẻ  nỡ, nhưng c.uối cùng vẫn thức thời rời . Mà theo bóng dáng Ngôn Ngôn khuất hẳn, lúc  Từ Thanh mới cảm thấy thoải mái  đôi chút.
Hắn  quen   lạ còn sống quanh . Lúc  quét mắt qua  thể đang hôn mê của Hoàng Nhất Khôn, Từ Thanh lấy  ngọc giản truyền âm  ngoài. Rất nhanh, cánh cửa đại lao mở , Tiểu Câm là  đầu tiên chạy ,  mặt Từ Thanh c.ung kính khom  bái lạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-506-menh-hoa-chieu-thien-c-ung-1.html.]
Từ Thanh liếc  Tiểu Câm, tu vi của gã tăng tiến  nhanh, hiện giờ  đạt đến Ngưng Khí tầng chín, thậm chí  dấu hiệu sắp đột phá tầng mười. Vì thế, Từ Thanh phất tay, ném cho gã một viên đan dược.
Thao Dang
Những ngày qua, sự siêng năng và tận tụy của Tiểu Câm, Từ Thanh đều thu hết  mắt.
Cầm lấy đan dược, hai mắt Tiểu Câm lóe lên ánh sáng rạng rỡ, ngẩng đầu  Từ Thanh, chờ đợi phân phó.
Từ Thanh khẽ chỉ tay về phía Hoàng Nhất Khôn.
“Cho y đeo hai mươi cái khóa, dẫn  nhốt chung với Tư Mã Lăng.”
Tiểu Câmlập tức gật đầu, chạy nhanh như gió đến túm lấy cổ Hoàng Nhất Khôn, vội vội vàng vàng rời khỏi đại lao. Khi đóng cửa rời , động tác gã chậm , nhẹ nhàng khép cửa thật khẽ.
Ánh mắt Từ Thanh cũng thu về, cúi đầu  hai ngón tay của Hoàng Nhất Khôn đang   bàn. Hai ngón tay  sáng lấp lánh như  đúc từ tử kim, tỏa  từng đợt sóng d.a.o động kinh , khiến cho sát hỏa thôn hồn trong cơ thể  cũng tự động vận chuyển, bốc lên từng luồng hỏa diễm lan tỏa quanh , như  phản chiếu, cộng hưởng cùng với hai ngón tay .
“Không  vật   sử dụng thế nào, nhưng   cảm giác   dùng để khai mở pháp khiếu, mà giống như một thứ dẫn dắt, khiến công pháp  thể tiến hóa, đột phá cảnh giới.”
Từ Thanh trầm ngâm, lấy  ngọc giản truyền âm hỏi thăm Đội trưởng.
Chẳng bao lâu , Đội trưởng hồi âm.
“Haha, Tiểu A Thanh, tên ngốc đó cũng  đưa đến chỗ ngươi  ? Ta đoán đúng mà, nên cố ý để  cho ngươi hai ngón tay đấy!”
“Nghe  , thứ đó chính là Huyền U Chỉ, là bảo vật quý lắm đấy. Tên Hoàng Nhất Khôn đó quả thật là một kẻ thiên kiêu, hơn nữa còn  đại nghị lực, đại quyết tâm,  dám luyện  đến tận năm ngón!”
“Vật , lão đầu    thể giúp công pháp của Đệ Thất Phong  phát sinh lột xác, phương pháp sử dụng cụ thể lão còn đang nghiên cứu, chắc chẳng mấy chốc sẽ  thiện thôi. Khi đó,   khả năng sẽ trở thành một trong những công pháp chuyên môn độc hữu của Đệ Thất Phong !”
Nghe , Từ Thanh cũng  nghĩ thêm về hai ngón tay  nữa, mà lấy  túi trữ vật của Hoàng Nhất Khôn.
“Gã … hình như khá nghèo thì ?”
Từ Thanh liếc  nhẫn trữ vật,  đó giống hệt của Tư Mã Lăng, đều  cấm chế phong ấn, hơn nữa  gắn bảo thạch,  qua chẳng khác gì loại bình thường.
Lần ,  cần Từ Thanh  mở miệng, Bóng ảnh – luôn chú ý động tĩnh của Từ Thanh – lập tức lao tới, bám c.h.ặ.t lấy nhẫn trữ vật, bắt đầu mài mòn cấm chế  đó.
Đợi đến khi độ hao mòn đạt đến mức nhất định, Bóng ảnh vội vã tỏa  cảm xúc lấy lòng, nhanh chóng chui tọt trở về.
Hiển nhiên, nó  nhớ rõ lời hứa của Từ Thanh, nếu biểu hiện , sẽ  thưởng cho mảnh vỡ của cấm kỵ pháp bảo.