Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 555: Lão đến rồi. (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-18 10:14:52
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong Hoàng Cấm, giữa rừng rậm rậm rạp, Từ Thanh lao đi như một tia chớp, tốc độ đã đạt tới cực hạn hiện tại, chỉ là trong quá trình này, khắp thân thể hắn truyền đến từng đợt đau đớn như kim châm thấu xương.

Đó là do khí tức của viên đan Độc Cấm ăn mòn, khiến thân thể hắn từ trong ra ngoài đều mục nát rữa rã. Dù sức đề kháng của hắn hiện giờ đã vượt xa khi xưa, nhưng khoảng thời gian bị phong ấn tại Huyết Giới quá lâu, lại thêm trước đó liên tiếp trọng thương, khiến cho Từ Thanh lúc này chẳng khác nào đèn khô dầu cạn, thân thể vô cùng suy yếu.

May mà nhờ dung hợp Mệnh Đăng, trong cơ thể hắn giờ đây có được lực lượng Ngũ Hỏa bốc cháy, tỏa ra quang mang chói lòa chưa từng có, mang lại cho hắn một sức bùng nổ kinh người. Thậm chí bởi vì thương tích chồng chất, quang diễm theo những vết nứt trên thân thể mà lan tỏa ra ngoài, chiếu rọi khắp bốn phương.

Từ xa nhìn lại, Từ Thanh trông chẳng khác nào một hỏa nhân, khiến người ta vừa nhìn liền kinh hồn bạt vía. Cùng lúc đó, Bóng ảnh dưới chân Từ Thanh cũng lặng lẽ hiện ra một con mắt mờ ảo, lộ ra vẻ tò mò mà quan sát hắn, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một luồng sáng tím hùng hồn ầm ầm bùng lên trong cơ thể Từ Thanh, hóa thành uy áp trấn áp thẳng lên người Bóng ảnh.

Bóng ảnhnh lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, vội vàng hiện ra thần sắc lấy lòng.

“Dù ta có trọng thương đến thế này, nhưng muốn trấn c.h.ế.t ngươi vẫn thừa sức. Ngoài ra… hãy biết trân trọng công lao mà ngươi đã lập được.” Từ Thanh lạnh lẽo mở miệng, Bóng ảnh vội vàng truyền ra d.a.o động cảm xúc đầy ngoan ngoãn, không dám có nửa phần kháng cự.

Kỳ thực, vừa rồi khi tận mắt nhìn thấy Từ Thanh thương tích nặng nề như vậy, trong lòng Bóng ảnh quả thực đã sinh ra một tia ác niệm. Nhưng nó bị Từ Thanh trấn áp lâu ngày, sớm đã sợ hãi đến tận xương tủy. Giống như khi Từ Thanh giao chiến cùng Thánh Quân Tử, nó không dám không nghe lệnh bịt kín pháp khiếu đối phương, trong suốt quá trình đó, chẳng dám có chút nào lơi lỏng hay gian dối.

Song, đây cũng chẳng phải tính cách vốn có của nó. Tất cả, đều chỉ vì… sợ Từ Thanh.

Chính nỗi sợ đó, mới là then chốt để Từ Thanh khống chế được Bóng ảnh. Bởi vậy dù vừa nảy sinh ác niệm, nó cũng không dám bộc lộ mà chỉ dám ẩn giấu trong vẻ tò mò.

Chẳng ngờ, c.uối cùng vẫn bị Từ Thanh nhìn thấu.

Ngược lại, lão tổ Kim Cang Tông lúc này lại cực kỳ hiểu chuyện, đi sát bên Từ Thanh, dáng vẻ trung thành tận tụy, một lòng hướng về chủ. Từ Thanh liếc mắt nhìn qua, khẽ gật đầu, sau đó điều động Bóng ảnh bao phủ lấy hai ngọn Mệnh Đăng của mình, khiến cho hỏa diễm không còn khuếch tán ra ngoài.

Ánh mắt hắn lập tức trở nên âm trầm, quay đầu nhìn về phía sau. Hắn có thể cảm nhận được ba đạo thân ảnh bám riết như rễ mọc vào xương tủy, đuổi sát không buông. Nếu chẳng phải bản thân hắn có tốc độ Lục Hỏa, e rằng đã sớm bị đuổi kịp.

“Nếu giờ ta vẫn còn ở trạng thái đỉnh phong, cũng không ngại mà quyết một trận sinh tử!”

Thao Dang

Cúi đầu, Từ Thanh cắn c.h.ặ.t răng, cố gắng chịu đựng những đợt choáng váng do thương thế và sự suy kiệt kéo đến, cắn mạnh vào đầu lưỡi, lợi dụng cơn đau để ép bản thân giữ vững tinh thần, gắng gượng duy trì tốc độ cực hạn, gió rít thét gào bên tai mà lao v.út về phía trước.

Độc dược hắn đã toàn bộ sử dụng để đối phó với Thánh Quân Tử, trong trận chiến ấy, Từ Thanh không có cách nào giữ lại thủ đoạn, chỉ có thể dốc hết toàn lực. Đám Tiểu Hắc Trùng cũng chỉ còn lại những con đã ăn phải tiên băng mà lâm vào ngủ say, số còn lại đều đã phóng vào cơ thể Thánh Quân Tử.

Lúc này, trời sắp sáng.

Từ Thanh đang phi hành, lần nữa cắn mạnh đầu lưỡi, thân ảnh trong chớp mắt biến mất vào khoảng không.

“Phải tìm cách thoát khỏi ba gã hộ đạo bám đuôi kia, tranh thủ rời khỏi Hoàng Cấm càng sớm càng tốt…”

“Thái độ của Thất Huyết Đồng khó mà dò đoán, cần phải tiếp tục quan sát.”

“Có lẽ, rời khỏi Hoàng Cấm cũng chưa hẳn là biện pháp tốt nhất. Ở lại đây sinh tồn… cũng là một con đường.” Ánh mắt Từ Thanh lóe lên vẻ suy tư. Dù con đường ấy phải trả giá không nhỏ, nhưng khi nghĩ tới Mệnh Đăng mình vừa đoạt được, trong mắt hắn bỗng tràn ngập quyết đoán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-555-lao-den-roi-1.html.]

Giữa thời loạn khốc liệt này, mọi thứ vốn dĩ đều phải tranh đoạt bằng mạng sống.

Nghĩ đến đây, Từ Thanh đột ngột đổi hướng, lao thẳng về phía sâu trong Hoàng Cấm. Đồng thời trong đầu hắn chợt hiện lên cảnh tượng nguy cơ sinh tử trước đó, cũng như tiếng nói vang vọng từ chốn sâu thẳm Hoàng Cấm, cùng khí thế kinh thiên động địa chưa từng có ấy…

“Xóa đi dấu ấn của đèn lưu ly bảy màu, là do khí tức của nó gây nên, hay là cố ý làm vậy?”

Từ Thanh hơi nheo mắt, hắn không cho rằng việc này chỉ là trùng hợp, tám chín phần là có kẻ cố tình sắp đặt.

“Vì cớ gì phải làm như thế?”

Từ Thanh nhất thời chưa nghĩ thông, nhưng tốc độ không hề giảm chút nào. Cùng lúc ấy, tay phải khẽ nâng, chụp lấy mấy gốc linh thảo bên cạnh, không chút do dự mà ném vào miệng nuốt thẳng.

Dọc đường trốn chạy, đây chẳng phải lần đầu hắn làm vậy. Thực tế, mỗi khi nhìn thấy linh thảo hữu dụng, bất luận dược hiệu ra sao, hắn đều trực tiếp nuốt vào. Dù tác dụng chẳng được bao nhiêu, nhưng ít nhiều cũng có thể trợ giúp vết thương hồi phục.

Chỉ là linh thảo chưa qua xử lý, dược lực khó lòng phát huy trọn vẹn, nhưng vẫn còn tốt hơn là không có gì. Ngoài ra, Từ Thanh kiểm tra túi trữ vật, bên trong vẫn còn ít Hắc Đan.

“Hắc Đan dùng vào ban đêm, khi dị chất nồng đậm, hiệu quả sẽ tốt hơn...”

Dẫu đang trong tình thế nguy hiểm, Từ Thanh vẫn hít sâu một hơi, buộc bản thân phải trấn tĩnh. Hắn âm thầm tính toán, muốn hoàn toàn khôi phục thương thế, e rằng còn cần chừng năm ngày.

“Năm ngày… nhưng còn phải tính đến phản ứng của Lăng Vân Kiếm Tông, năm ngày quá lâu, cùng lắm là hai ngày! Trong hai ngày này, ta phải tiến vào sâu trong Hoàng Cấm, đồng thời cắt đuôi ba kẻ phía sau!”

Ý niệm vừa dứt, thân ảnh Từ Thanh nhoáng lên, giẫm nhẹ trên tán cây, cảm nhận hướng gió thổi khẽ.

“Chỉ còn cách tiếp tục dùng viên đan Độc Cấm!”

Từ Thanh kiểm tra vết thương trên thân thể, khẽ thở dài một tiếng, đồng thời trong mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn. Hắn lại lần nữa lấy ra Hộp Điều Ước, trực tiếp mở ra, tốc độ bùng phát đến cực hạn, mượn lực gió khuếch tán khí độc từ viên đan Độc Cấm về phía sau.

Ngay lúc này, trong rừng rậm phía sau hắn, ba tên hộ đạo của Thánh Quân Tử sắc mặt âm trầm, gấp rút đuổi theo. Sát ý trong lòng bọn chúng với Từ Thanh mãnh liệt đến cực điểm, bởi lẽ lời của lão tổ Lăng Vân Kiếm Tông đã nói rất rõ ràng: nếu Từ Thanh không c.h.ế.t, thì ba kẻ bọn họ phải c.h.ế.t!

Vậy nên trong lúc truy đuổi, sát khí tràn ngập, đồng thời trong lòng cũng chấn động không thôi, bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi, Thánh Quân Tử lại bại dưới tay Từ Thanh, thậm chí ngay cả Mệnh Đăng cũng bị cướp đi! Việc này làm cho cả ba dù đang nóng lòng đuổi g.i.ế.t, cũng phải thầm cảm thấy khó tin.

Chính bởi cảm giác ấy, khiến bọn họ trong lúc truy sát lại càng thêm cẩn trọng. Ngay cả khi vội vã phi hành, cũng đồng thời lấy ra các loại pháp khí phòng hộ, lại vận dụng phong thuật để tản mát khí độc bốn phía.

“Tên tiểu tử này giỏi hạ độc, phải cẩn thận mới được!”

“Không sai, kẻ này tà môn đến cực điểm, tuyệt đối không thể khinh suất.”

Ba người liếc nhìn nhau, không hề chia ra mà vẫn tụ tập lại thành một nhóm.

Bọn chúng đâu phải kẻ ngu. Dẫu Từ Thanh đã trọng thương, nhưng người có thể khiến Thánh Quân Tử suýt mất mạng, dù có bị thương nặng thế nào, cũng không thể xem nhẹ. Dù có vội vàng đến mấy, cũng tuyệt không được loạn trận.

Loading...