Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 556: Lão đến rồi. (2)

Cập nhật lúc: 2025-05-18 10:14:54
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điều này, Từ Thanh đang trên đường đào tẩu phía trước đã sớm nhận ra, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, đồng thời trong mắt lóe lên hàn quang.

Nếu ba kẻ kia tách ra, hắn định âm thầm mai phục, liều mạng hạ sát một người rồi nuốt chửng luyện hóa để trị thương.

Còn nếu không tách ra, thì khí tức của viên đan Độc Cấm có thể khuếch tán tập trung hơn, cho dù ba người kia không ngừng vung tay thi triển phong thuật hòng khuếch tán và xua tan, nhưng chỉ cần sơ hở một chút, viên đan Độc Cấm lập tức có thể phát huy hiệu quả.

Hai tay đều đã có sẵn chuẩn bị, Từ Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay đang chậm rãi mọc ra m.á.u thịt, thân hình khom xuống, lại tiếp tục lặng lẽ tiến về phía trước.

Cứ thế, trời dần sáng.

Ba lão giả Kết Đan đuổi theo sau lưng hắn, trong đó có một người liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt đột nhiên biến đổi, lão ta nhận ra trên mặt đồng bạn bên cạnh có một chỗ đã bắt đầu mục rữa.

“Gương mặt ngươi...!”

Người kia ngẩn ra, đưa tay sờ lên, sắc mặt lập tức đại biến. Lúc này hai người còn lại cũng vội vàng tự kiểm tra, không phát hiện có dấu hiệu trúng độc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, song trong lòng càng thêm đề cao cảnh giác.

“Đáng c.h.ế.t!” Kẻ trúng độc ánh mắt lóe lên hàn quang, lập tức vận chuyển pháp môn áp chế, nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu, c.uối cùng đành lựa chọn giống như Thánh Quân Tử, lấy ra đan dược bổ sung sinh cơ, cố gắng hóa giải độc tính phát tác.

“Không thể tiếp tục thế này, loại độc này quỷ dị khó lường, khó mà áp chế, chúng ta dù đã cẩn thận như vậy mà vẫn trúng kế hắn!”

“Nếu cứ tiếp tục, chỉ cần lơ là một chút sẽ trúng độc liên tiếp, rất có khả năng ‘lật thuyền trong mương’!” Kẻ trúng độc vội vàng lên tiếng, hai người còn lại trong mắt cũng lộ ra vẻ quả quyết.

“Phải tốc chiến tốc thắng!”

Ba người nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi, đồng thời bộc phát toàn bộ thủ đoạn, trong khoảnh khắc tốc độ bùng nổ, nhanh hơn lúc đầu ba phần, hóa thành ba đạo trường hồng, điên c.uồng đuổi sát về phía trước.

Phía trước, Từ Thanh nhận ra biến hóa phía sau, trong mắt hàn quang lóe lên.

Hắn còn một chiêu sát thủ c.uối cùng, đó là tìm cách kích phát viên đan Độc Cấm, khiến dược lực trong đan được kích hoạt đến cực hạn, hình thành một vùng đất diệt tuyệt.

Về phần độ khó khi kích phát, dù Từ Thanh tự biết bản thân chưa chắc làm được hoàn toàn, nhưng nếu vận dụng Kim Ô Luyện Vạn Linh cùng lực lượng Mệnh Đăng, cho dù không thể hoàn toàn kích phát, chỉ cần khơi ra một phần nhỏ thôi, cũng đủ để trở thành thứ cực kỳ kinh khủng.

Hắn tin rằng, sau khi làm vậy, trong vùng đất diệt tuyệt ấy, ba kẻ truy sát sau lưng tuyệt đối không có khả năng sống sót.

“Có nên cược một phen không…”

Chiêu sát thủ này gần như là đồng quy vu tận, điều Từ Thanh đang cân nhắc là khả năng bản thân còn sống được mấy phần.

Thao Dang

“Chín c.h.ế.t một sống…” Từ Thanh trầm mặc, đè ép ý niệm này xuống, cảm thụ thương thế trong người, lúc này hai tay hắn đã mọc ra hơn phân nửa, tuy vẫn còn m.á.u thịt lầy nhầy, nhưng hình dáng đã khôi phục được không ít, so với trước kia đã khá hơn nhiều.

“Tiếp tục chạy!” Từ Thanh cúi đầu, đang định tiếp tục bỏ trốn, nhưng lần này còn chưa kịp đi được mấy bước, bước chân bỗng khựng lại, đồng tử co rút, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-556-lao-den-roi-2.html.]

Phía trước hắn, trong rừng rậm, có một bóng người đang đi ra.

Đó là một lão giả.

Trên người khoác tử bào, tuy khuôn mặt đầy những nếp nhăn, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng ngời, khắp người tỏa ra một cỗ khí chất nho nhã thanh tao.

Lão giả đứng lặng nơi đó, cả thân hình dường như hoàn toàn không hòa hợp với bóng tối u ám của cấm địa rừng rậm, quanh thân còn hiện lên từng trận vặn vẹo, khiến ánh sáng khi chiếu lên người ông ta cũng bị kéo lệch, méo mó chẳng thể chiếu thấu.

Trong tay lão giả, còn đang nắm lấy một quân cờ màu đen, khẽ xoay chuyển đùa nghịch. Khi ánh mắt Từ Thanh nhìn về phía lão, đối phương cũng đảo mắt liếc qua thân thể đầy m.á.u thịt be bét của Từ Thanh.

“Thu độc lại đi.”

Từ Thanh cụp mắt, chậm rãi thu lại độc tố, lòng tuy vẫn cảnh giác cao độ nhưng hắn hiểu rõ, đối mặt với người này, dù là về tu vi hay thân phận, bản thân cũng chỉ có thể nghe lệnh.

Người trước mặt, chính là phong chủ Đệ Thất Phong của Thất Huyết Đồng, bậc cao nhân mà mọi người vẫn kính xưng là Thất Gia.

Song Từ Thanh vẫn không quên giữ lại một tia tâm cơ, tuy đã thu hồi Hộp Điều Ước, nhưng pháp lực vẫn lưu lại trong đó, đề phòng vạn nhất có chuyện bất trắc, có thể kích phát ngay lập tức.

Gần như ngay khi Từ Thanh vừa thu độc xong, bóng dáng Thất Gia bỗng trở nên mơ hồ, khoảnh khắc hiện thân lại đã ở ngay sau lưng Từ Thanh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía rừng sâu. Cùng lúc ấy, trong cánh rừng, ba Kết Đan tu sĩ đã bộc phát toàn lực, trong nháy mắt lao v.út ra ngoài.

Nhưng ngay khi vừa mới xông ra, sắc mặt ba người đột nhiên đại biến, thân hình lập tức khựng lại, hô hấp trở nên gấp gáp, ánh mắt căng thẳng, theo bản năng lùi nhanh về phía sau.

Nếu là trong phạm vi Thất Huyết Đồng, bọn họ tự nhiên sẽ không đến mức như vậy, bởi họ tin rằng trong chốn đông người, Thất Huyết Đồng sẽ không dám làm càn. Nhưng ở chốn cấm địa này, bọn họ không dám mạo hiểm đánh cược mạng sống.

Ba người thoáng chần chừ, lão giả Kết Đan đứng giữa cắn răng ôm quyền, cúi đầu thấp giọng nói:

“Bái kiến phong chủ Đệ Thất Phong.”

“Tiểu tử kia gây ra đại họa, làm trọng thương thiên kiêu của thượng tông Lăng Vân Kiếm Tông, lại còn đoạt đi Mệnh Đăng của tông ta. Bọn ta phụng mệnh lão tổ Lăng Vân, đến đây bắt người, mong Thất Gia rộng lòng bỏ qua.”

Thất Gia bình thản liếc mắt nhìn ba người, chỉ khẽ phất tay áo.

Khoảnh khắc ấy, một cỗ lực lượng mênh m.ô.n.g khôn tả, uy thế ngập trời từ hư không đột nhiên bùng phát, lập tức hóa thành một cái miệng khổng lồ với hàm răng sắc lẻm ngay trên đỉnh đầu ba người. Ngay trong giây phút ba kẻ Kết Đan kia kinh hoàng biến sắc, cái miệng kia đột ngột khép lại, hung hãn nuốt chửng cả ba chỉ trong một lần nuốt trọn!

Âm thanh nhai nuốt vang vọng khắp cánh rừng tĩnh mịch, lạnh lẽo và tàn khốc đến rợn người.

Thân thể Từ Thanh khẽ run lên, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, lại quay đầu nhìn về phía Thất Gia, há miệng muốn nói điều gì nhưng không biết phải mở lời thế nào.

Chỉ thấy Thất Gia chắp tay sau lưng, lững thững bước về phía xa, tiếng nói hững hờ lướt theo gió vọng lại.

“Còn ngẩn người làm gì, mau về thôi, ta còn ván cờ chưa đánh xong đấy.”

Loading...