Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 561: Ngươi không rời, ta không bỏ. (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-18 10:15:05
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên ngoài Thất Huyết Đồng, sát khí ngập trời, một đám người hùng hổ kéo đến, khí thế c.uồn c.uộn như muốn nuốt trọn sơn môn.

Bên trong Thất Huyết Đồng, vẫn giữ vẻ tranag nghiêm, trên bầu trời, chư vị phong chủ thần sắc bình tĩnh như nước, không chút gợn sóng.

Từ Thanh nghe thấy phía sau vọng lại tiếng giận dữ c.uồn c.uộn bên ngoài trận pháp, nhưng hắn không hề ngoảnh đầu, vẫn cúi thấp người, hai tay dâng cao chén trà trong tay.

Trên cao, Thất Gia vẫn an tọa như cũ, cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn ra bên ngoài, tựa như tất cả huyên náo bên ngoài đều chẳng đáng lọt vào tâm trí lão, thứ mà lão để tâm duy nhất, chính là nghi thức bái sư đang đi đến hồi giữa này.

Lão khẽ nâng tay, phất nhẹ trong không trung. Lập tức, chén trà mà Từ Thanh đang dâng cao liền bay lên, bay thẳng về phía lão, rơi vào lòng bàn tay.

Thất Gia không uống mà đặt chén trà sang một bên trên bàn.

Chén trà này, gọi là Tư Trà, không thể uống.

Lúc này, hai bên đại điện, Nhị điện hạ và Tam điện hạ tuy đều giữ thần sắc nghiêm nghị, nhưng Tam điện hạ lại lén hướng về Từ Thanh chớp mắt chào, trong đáy mắt như ẩn chứa ý cười.

“Kính Quá Trà!”

Giọng Đội trưởng vang vọng trong điện, đưa tay trao cho Từ Thanh chén trà thứ hai.

Từ Thanh tiến lên ba bước, một lần nữa dâng cao chén trà.

Ngay lúc ấy, từ ngoài Thất Huyết Đồng, vang lên một tiếng nổ long trời lở đất.

Thao Dang

Chỉ thấy từ phương xa, đoàn tu sĩ Lăng Vân Kiếm Tông đến hỏi tội đã tới gần sơn môn, không hề có nửa phần dừng lại, từng đạo kiếm khí thậm chí còn mãnh liệt hơn nữa bộc phát, hóa thành từng luồng ánh sáng chói lóa, trực tiếp oanh kích về phía Thất Huyết Đồng.

Trận pháp phòng hộ của Thất Huyết Đồng bất chợt khởi động, ngăn cản muôn vạn kiếm khí. Nhất thời, trời rung đất chuyển, long ngâm hổ gầm, tiếng chấn động vang vọng khắp bảy ngọn núi.

Mà lúc này, trận pháp của Thất Huyết Đồng rõ ràng đã không còn như trước, tựa hồ đã hoàn toàn xóa bỏ quyền hạn của Liên Minh Thất Tông, thẳng thắn coi Lăng Vân Kiếm Tông là ngoại địch!

Tiếng nổ rung trời lở đất, nhưng chư vị phong chủ trên bầu trời của Thất Huyết Đồng vẫn chẳng mảy may để ý, thần thái thản nhiên ấy khiến các đệ tử của từng phong cũng an tâm trở lại, tiếp tục cùng chư vị phong chủ, yên lặng đứng xem nghi lễ tại Đệ Thất Phong.

Bên trong đại điện phủ đầy tử quang của Đệ Thất Phong, Thất Gia chẳng màng thế sự ngoài kia, chỉ khẽ phất tay, đem chén trà thứ hai mà Từ Thanh dâng lên, nhận lấy trong tay.

Chén trà này, gọi là Quá Trà, nếm một ngụm có ý tứ sư tôn trong lòng chấp nhận thu nhận đệ tử.

Lão nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó đặt chén trà xuống bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-561-nguoi-khong-roi-ta-khong-bo-1.html.]

“Kính Tín Trà!”

Đội trưởng tiếp tục cất giọng, đưa cho Từ Thanh chén trà thứ ba.

Từ Thanh hít sâu một hơi, lại tiến lên ba bước, lần này đi thẳng đến trước mặt Thất Gia, quỳ sụp xuống, hai tay dâng cao chén trà.

Lúc này, tiếng nổ vang vọng bên ngoài càng thêm mãnh liệt, thẳng đến khi một tiếng rền vang tựa như thiên lôi giáng xuống, oanh oanh liệt liệt nổ tung.

Đó là một đạo kiếm khí huyết sắc dài đến vạn trượng, một kiếm giáng thẳng lên đại trận phòng hộ của Thất Huyết Đồng, khiến đại trận trong khoảnh khắc không thể chống đỡ, lập tức sụp đổ tan tành, trong tiếng vỡ vụn bốn phía, kiếm khí ngàn trượng hóa thành một lão giả khoác kim bào.

Lão giả ấy cất bước tiến đến, chớp mắt đã hiện thân giữa không trung Thất Huyết Đồng, sau lưng từng đạo kiếm quang gào thét, lập tức hóa thành từng đệ tử của Lăng Vân Kiếm Tông.

Mỗi người, sát khí ngút trời.

Mỗi người, khí thế bức người.

“Huyết Luyện Tử, ngươi…” Người vung kiếm phá trận, chính là lão tổ Lăng Vân, trong mắt lóe lên hào quang, tu vi kinh thiên động địa, giờ phút này vừa tới đã mở miệng, song ngay khoảnh khắc tiếp theo, thần niệm quét qua, ánh mắt lập tức rơi lên đỉnh Đệ Thất Phong, trông thấy Từ Thanh đang quỳ ở đó, giơ cao chén trà; cũng trông thấy Thất Gia lúc này đang đưa tay, tiếp lấy chén trà từ tay Từ Thanh.

Lão sống bao nhiêu năm, lại là lão tổ một tông, làm sao không hiểu ý nghĩa của một màn này.

“Lại đang thu đồ đệ?” Trong mắt lão tổ Lăng Vân sát cơ bừng bừng, toàn thân tỏa ra hàn ý vô tận, chỗ ánh mắt quét qua, như nhìn vào những linh hồn đã c.h.ế.t.

“Kẻ đả thương tôn nhi của ta, đoạt đi Mệnh Đăng của bản tông ta, vậy mà còn dám bái sư? Huyết Luyện Tử, lão phu thật muốn biết, ngươi lấy đâu ra can đảm lớn như vậy, dám làm đến nước này!”

“Lăng Vân, có việc gì chờ khi nữ tế (con rể) ta thu đồ đệ xong hẵng nói.” Huyết Luyện Tử như cười như không, nhàn nhạt mở miệng, trong tầng mây mù mịt, sáu vị phong chủ thần sắc thản nhiên, chẳng hề lộ ra chút kinh hoảng nào.

Một màn này khiến đồng tử Lăng Vân hơi co rút, trong lòng trầm xuống, hôm nay Thất Huyết Đồng, cho lão một cảm giác hoàn toàn khác với hiểu biết ngày trước!

Trong đại điện Tử Quang trên Đệ Thất Phong, dẫu cho bên ngoài áp lực rung trời chuyển đất, Thất Gia vẫn không liếc mắt nhìn ra, nâng chén trà Từ Thanh vừa dâng lên, cúi đầu nhìn hắn, trong sự chứng kiến của chúng nhân Thất Huyết Đồng, trong lúc sát ý ngập tràn thiên hạ, chậm rãi cất tiếng.

“Tiểu hài, nghi lễ là nghi lễ, ta chỉ hỏi lòng ngươi, ngươi có nguyện ý thật tâm bái nhập môn hạ của ta chăng?”

Từ Thanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thất Gia, nhẹ giọng đáp.

“Thưa sư tôn.”

Thất Gia nghe vậy, ngửa mặt cười to.

“Tốt! Từ nay ngươi là đệ tử của ta, ngươi không rời, ta không bỏ!” Nói xong, lão khẽ nhúng ngón cái và ngón trỏ vào chén trà, khẽ búng về phía Từ Thanh, theo làn nước trà vẩy xuống, lễ bái sư viên mãn!

Loading...