Quang Âm Chi Ngoại - Chương 571: Muốn ăn một mình sao? (1)
Cập nhật lúc: 2025-05-28 03:33:03
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tháng mười, thu vàng.
Bắc bộ Nam Hoàng Châu, chủ thành sơn môn Thất Huyết Đồng.
Trời xanh ngắt, một mảnh trong veo, chỉ có từng vệt mây trắng kéo dài hóa thành dải lụa, như văn nhân dùng bạch nham (đá trắng – tạm dịch) vẽ lên bầu trời, vài nét tùy ý, phác ra một cõi mỹ lệ.
Thao Dang
Mặt đất cũng như vậy, trong chủ thành tràn ngập nhộn nhịp và phồn hoa, người qua kẻ lại trên mặt đều bất giác nở nụ cười, như tan chảy trong lòng, bởi vì Thất Huyết Đồng đã chính thức công bố kế hoạch chuyển dời lần này.
Phàm là người trong Thất Huyết Đồng có nộp linh thuế trên mười năm, đều có thể đăng ký đến Đại lục Vọng Cổ.
Chi phí truyền tống tự lo.
Đây là chuyện mà vô số tu sĩ Nam Hoàng Châu ngày đêm mơ tưởng, càng không cần phải nói đến những phàm nhân trong Thất Huyết Đồng.
Lúc bầu không khí hân hoan đang lan tỏa khắp thành trì, bên ngoài cảng thứ nhất, có bảy chiếc đại thuyền xếp thành hàng lẫm liệt, hình dáng những con thuyền này đồng nhất, đều mang màu tím, dài hơn ba ngàn trượng, hệt như những cự luân (chiến thuyển khổng lồ).
Phía trên xa hoa vô cùng, dán đầy mảnh linh ngọc, lát sàn bằng những tấm gỗ khảm vàng, đầu thuyền dựng lên một huyết đồng (con mắt m.á.u) khổng lồ, tỏa ra sát khí hung tàn.
Phía đuôi còn có chín chiếc đuôi quẫy lượn, vừa quái dị vừa mang theo vẻ kinh tâm động phách khiến người nhìn thấy phải rùng mình.
Lại còn có những trận pháp cực kỳ phức tạp lan tỏa khắp các cự luân này.
Nếu là người tinh thông trận pháp nhìn vào, ắt hẳn sẽ hít ngược một hơi lạnh, bởi vì mức độ phức tạp của những pháp trận này khiến cho bất kỳ con thuyền nào khi mở hết toàn bộ trận pháp, đều có thể trong nháy mắt hóa thành một tòa pháo đài chiến tranh.
Lúc này, bên bờ nơi bảy chiếc cự luận đang neo đậu, đệ tử Thất Huyết Đồng đang lần lượt lên thuyền.
Dựa vào trang phục của họ có thể nhận ra, mỗi một phong đều có người tham gia.
Đặc biệt là những người này phần lớn khí chất phi phàm, linh năng trên người d.a.o động cường đại, khiến các đệ tử vây xem xung quanh đều truyền ra những tiếng reo hò phấn khích.
“Ta thấy Nhị điện hạ của Đệ Nhất Phong rồi, nghe nói hắn sau khi thua Thánh Quân Tử thì bế quan, lần này xuất quan nhất định sẽ mạnh mẽ hơn!”
“Không chỉ hắn, các ngươi nhìn bên kia, đó là Đại điện hạ của Đệ Tam Phong và Đệ Tứ Phong.”
“Còn có Đại điện hạ của Đệ Nhị và Đệ Ngũ Phong cũng đều xuất hiện rồi.”
Giữa những lời nghị luận của các đệ tử bên bờ, trên chiếc cự luân màu tím thứ bảy, Đội trưởng khẽ bĩu môi.
“Lần này là đi báo thù đấy à? Trước đây bị buộc phải nương tay chịu thiệt, trong lòng ai cũng có khí oán, giờ muốn mượn cơ hội đi thương nghị lần này, để rửa nhục một trận sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-571-muon-an-mot-minh-sao-1.html.]
“Tiểu A Thanh, ngươi nói chúng ta có nên tìm Tiểu Khôn Khôn mà báo thù không, gã còn có một người ca ca, biết đâu cũng có Huyền U Chỉ đấy!” Đội trưởng vừa cầm một quả táo, cắn một miếng, vừa quay đầu nhìn sang Từ Thanh đang ngồi xếp bằng nhắm mắt tu hành bên cạnh.
Từ Thanh mở mắt, giấc mộng đêm qua vẫn lờ mờ hiện lên trong óc, nhưng lúc này hắn đã ép xuống.
Lần này là người dự thính được cử tới Liên Minh Thất Tông, thực ra phần lớn là do Thất Gia đích thân chỉ đích danh, đưa hắn đi để sớm quen thuộc với Đại lục Vọng Cổ.
Không chỉ có hắn, thực tế mỗi phong đều có an bài tương tự, về cơ bản lần này người được đưa đi đều là vài vị đệ tử đứng đầu mỗi phong. Về phần Đệ Thất Phong, trừ nhị sư tỷ tự mình không muốn đi, ba người còn lại đều đã lên đường.
Lúc này nghe Đội trưởng nói, Từ Thanh trầm ngâm một lúc, trong đầu hiện lên vài ngày trước do chuyện gia nhập liên minh đã định, nên tông môn bảo hắn không cần tiếp tục giam giữ nữa, vì vậy đã thả Hoàng Nhất Khôn và những người khác, bèn khẽ gật đầu.
“Lúc rời đi, gã vẫn còn nợ mấy khoản phí nhà lao chưa thanh toán, có để lại giấy nợ, lần này đi có thể tiện thể đòi một chút.” Từ Thanh giải thích.
Đội trưởng mắt sáng lên, ném cho Từ Thanh một quả táo.
“Không sai, lần này chúng ta không phải đi gây chuyện, mà là đi đòi nợ đó. Đúng rồi Tiểu A Thanh, những người khác đều đã thanh toán xong chưa?”
“Đều có viết giấy nợ.” Từ Thanh thần sắc như thường, nhàn nhạt đáp.
“Ha ha, Tiểu A Thanh, ta chính là thích ngươi ở điểm này, làm gì cũng danh chính ngôn thuận, điểm này giống hệt như ta, ta thấy chúng ta đều là người giảng đạo lý, không giống lão Tam, toàn cưỡng ép mua bán, quá đáng lắm, ủa? Lão Tam lại đi đâu rồi?” Đội trưởng hớn hở, ngó nghiêng xung quanh.
“Chắc không phải đang nịnh hót lão đầu thì cũng là chạy sang phong khác tỉ tê với nữ đệ tử rồi, ta nói cho ngươi nghe, từ khi hắn mới nhập môn, ta đã không ưa nổi rồi, vốn định tác hợp lão Nhị với hắn thành một đôi, rồi ngày nào cũng ngắm lão Nhị đánh hắn cho sướng mắt.”
Đội trưởng bày ra vẻ tiếc nuối.
Từ Thanh liếc Đội trưởng một cái, không nói gì.
Rất nhanh sau đó, khi các phong khác lần lượt lên thuyền, ngoài cảng bảy chiếc cự luân cùng vang lên tiếng gầm rú, chậm rãi khởi hành, rời khỏi cảng, ra khơi nơi Cấm Hải, tiến về Đại lục Vọng Cổ.
Lần xuất hành đàm phán này, người dẫn đội bên phía Thất Huyết Đồng là lão tổ Huyết Luyện Tử cùng Thất Gia, còn phong chủ các phong khác không tham dự, ở lại tông môn lo chuyện chuyển dời đại quy mô.
Mà từ Nam Hoàng Châu đến Đại lục Vọng Cổ, khoảng cách cực kỳ xa xôi, nên nếu chỉ đơn thuần di chuyển trên biển, thời gian tiêu tốn sẽ quá dài.
Bởi vậy, ngay khi bảy chiếc cự luân này vừa rời khỏi cảng của Thất Huyết Đồng, toàn bộ liền trở nên mờ ảo, mượn uy lực trận pháp của tông môn, trong nháy mắt trận pháp của từng chiếc cự luân đồng thời vận chuyển, trong tiếng ầm ầm vang rền, đồng loạt biến mất không dấu vết.
Lúc xuất hiện lại, đã ở trong phạm vi đảo của tộc Nhân Ngư.
Tại đây, sứ đoàn không dừng lại, dưới sự phụ trợ của trận pháp bộc phát từ đảo của tộc Nhân Ngư, lại lần nữa di chuyển, xuất hiện tại phụ đảo của tộc Hải Thi.
Cứ thế, mượn lực lượng trận pháp được bố trí tại các đảo, rất nhanh cự luân của Thất Huyết Đồng đã đến được bờ đất tổ của tộc Hải Thi khi xưa, nơi này chỉ cần một lần dịch chuyển nữa là đến được Đại lục Vọng Cổ.