Quang Âm Chi Ngoại - Chương 572: Muốn ăn một mình sao? (2)
Cập nhật lúc: 2025-05-28 03:33:07
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay cả khi không sử dụng dịch chuyển, thì nhiều nhất cũng chỉ mất ba ngày để bọn họ đến nơi.
Tại đây, đệ tử của Thất Huyết Đồng được một ngày tự do, có thể xuống thuyền.
Dù là đi sứ, nhưng bọn họ đối với pháp bảo cấm kỵ của tông môn mình lại tràn đầy tò mò. Là những kiêu tử đại biểu cho các phong, là tương lai của Thất Huyết Đồng, thì càng cần phải hiểu rõ những cấm kỵ thuộc về bản môn.
Vì vậy sau khi cự luân khựng lại, từng thân ảnh từ bảy chiếc cự luân bay v.út ra, lao thẳng về phía pháp bảo cấm kỵ của Thất Huyết Đồng ở đằng xa, Từ Thanh nhìn xa xa, thanh đồng cổ kính (chiếc gương cổ xưa bằng đồng) cực kỳ chấn động kia lập tức hiện vào trong mắt.
Còn có mười bốn pho tượng Tổ Thi cao ngất tận mây phía dưới, mỗi một pho đều tản mát ra khí tức tang thương của năm tháng, kỳ dị nhất chính là mỗi pho tượng đều có bảy con mắt nhắm nghiền mọc dọc theo thân thể.
Sau khi cấm kỵ của Thất Huyết Đồng ra đời, một nửa lãnh thổ còn lại của tộc Hải Thi không cần đánh mà quy thuận, tự nhiên trở thành lãnh địa của Thất Huyết Đồng. Từ đó, tộc Hải Thi cáo biệt lịch sử, trở thành tộc phụ thuộc của Thất Huyết Đồng, đời đời kiếp kiếp, chỉ cần cấm kỵ của Thất Huyết Đồng còn đứng vững một ngày, thì vận mệnh của bọn họ sẽ không thể thay đổi.
Kẻ tên là Diểu Trần bị thả về, vì y đã vô dụng.
Thao Dang
Mà lúc này, cũng chẳng ai còn quan tâm đến tộc Hải Thi nữa, ánh mắt của các thế lực ở Nghênh Hoàng Châu đều đổ dồn về Thất Huyết Đồng, kẻ duy nhất trong vạn năm qua ở Nghênh Hoàng Châu mạnh mẽ thăng cấp từ hạ tông.
“Tiểu A Thanh à, ta còn một chút chuyện riêng, cần đi gặp một cố nhân. Ai… Năm xưa chính vì cô ta mà ta mới có thể trốn thoát khỏi nơi này, ngươi chắc cũng đoán được là ai rồi đúng không, cho nên lần này không tiện cho ngươi đi cùng. Ta đi trước đây tiểu A Thanh, chuyện này sư huynh tin tưởng ngươi, đừng nói với người ngoài.”
Đội trưởng cấp tốc dò xét bốn phía, phát hiện người của các thuyền khác đều đã đi đến nơi pháp bảo cấm kỵ, lập tức truyền âm cho Từ Thanh một câu, sau đó mang theo vẻ mặt nghiêm túc xuống thuyền, lao thẳng về phía xa.
Từ Thanh ngẩng đầu liếc nhìn, đứng dậy với nét mặt bình thản, theo sát sau lưng y.
“Ngươi theo ta làm gì?” Đội trưởng phát hiện ra Từ Thanh đang đến gần, lập tức cảnh giác.
“Ta cũng có chuyện riêng.” Từ Thanh bình thản đáp.
Đội trưởng chớp mắt mấy cái, ra vẻ chợt hiểu.
“Ngươi định xử lý tên Diểu Trần kia đúng không? Ta đã giúp ngươi tra ra chỗ của y rồi, ngươi mau đi đi.” Vừa nói, y vừa ném cho Từ Thanh một ngọc giản.
Từ Thanh nhận lấy rồi nhét vào n.g.ự.c áo, tiếp tục đi theo Đội trưởng.
“Ủa sao ngươi còn đi theo ta vậy?” Đội trưởng có chút sốt ruột, trong giọng mang theo vài phần chột dạ.
Từ Thanh không đáp, ánh mắt quét một vòng xung quanh, sau đó thân hình lóe lên, rơi xuống một khe núi ẩn khuất gần đó, nhìn về phía Đội trưởng.
“Đại sư huynh, lấy ra đi, chỉ có một ngày thôi, chúng ta phải tranh thủ, ăn ở đây luôn đi.”
“Ăn cái gì?” Đội trưởng trừng mắt, lùi lại vài bước.
“Ăn cái mũi chứ còn gì. Tối qua ta đến bảo tàng, phát hiện cái mũi biến mất rồi, chẳng phải do ngươi lấy sao? Hay ngươi muốn ăn một mình?” Từ Thanh kinh ngạc hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-572-muon-an-mot-minh-sao-2.html.]
Đội trưởng im lặng, sau đó chớp mắt rồi bật cười ha hả.
“Ha ha, quả nhiên không chuyện gì qua được mắt tiểu sư đệ ngươi, đúng đúng, kế hoạch vốn là để hai ta cùng ăn, ban nãy chỉ là đùa ngươi một chút thôi.”
Đội trưởng hắng giọng, quét mắt bốn phía rồi nén đau lòng lấy từ túi trữ vật ra một vật.
Ầm một tiếng, vật kia rơi xuống đất.
Chính là chiếc mũi của tượng thần Tổ Thi.
Khi còn ở Thất Huyết Đồng, nó chỉ là một khối đá bình thường, nhưng ở nơi này, vừa xuất hiện liền tỏa ra d.a.o động kinh người, thần vận lưu chuyển bên trong, khí tức càng thêm kinh thế.
Ánh mắt Từ Thanh lập tức sáng lên, hắn bước đến ngồi xếp bằng, tu vi trong cơ thể lập tức vận chuyển, hai tán Hoa Cái đồng thời bộc phát, Kim Ô trên đỉnh đầu hiện hóa, lao về phía chiếc mũi mà mạnh mẽ hút lấy.
Đội trưởng thấy tình hình như vậy thì lập tức c.uống c.uồng, thực ra điều y lo lắng nhất chính là Từ Thanh nuốt quá nhanh, cho nên mới nghĩ đến chuyện âm thầm ra tay hút trộm phần lớn, còn lại mới ném cho Từ Thanh.
Nay thấy kế hoạch bị nhìn thấu, mà Từ Thanh lại nuốt tàn nhẫn đến thế, y liền vội vàng nhào tới ôm c.h.ặ.t lấy, mắt đỏ ngầu, dốc toàn lực hấp thu.
Cứ như vậy, khi các vị điện hạ ở những phong khác đang cảm khái về sự hùng vĩ bao la của cấm kỵ Thất Huyết Đồng, thì Từ Thanh và Đội trưởng lại đang âm thầm tiến hành một bữa đại tiệc.
Trong cơ thể Từ Thanh, dưới sự hấp thu này, lập tức tụ hội nên một cỗ lực lượng kinh khủng, lão tổ Kim Cang Tông và Bóng ảnh cũng nhanh chóng lao ra, cùng hấp thu.
“Quá đáng quá đáng, thật sự quá đáng!” Đội trưởng càng thêm sốt ruột, dứt khoát dùng cả răng, cắn mạnh lên tảng đá, dường như vẫn thấy chưa đủ, chẳng rõ vận dụng pháp môn gì, mà khắp người lại mọc ra từng cái miệng lớn, đồng thời gặm nhấm.
Âm thanh răng rắc vang vọng, hai người không ngừng dùng phương thức riêng, điên c.uồng hấp thu.
Pháp khiếu trong cơ thể Từ Thanh lập tức mở ra cái thứ chín mươi ba, vẫn chưa dừng lại, rất nhanh cái thứ chín mươi tư, chín mươi lăm lần lượt mở ra.
Phải biết hiện tại lượng linh năng hắn cần để mở một pháp khiếu đã gấp hàng chục lần so với trước kia, vậy mà vẫn lần lượt khai mở, đủ thấy lực lượng ẩn chứa trong cái mũi này khủng bố đến mức nào.
Cứ thế, thời gian trôi qua, rất nhanh một ngày đã hết, khi các vị điện hạ ở các phong Thất Huyết Đồng phần lớn đều trở về thuyền, thì pháp khiếu của Từ Thanh đã mở đến cái thứ một trăm lẻ một!
Mà cái mũi của tổ thi này, giờ cũng đã bị Đội trưởng nuốt mất bốn phần.
Phần còn lại tuy vẫn còn, nhưng thần vận bên trong đã vơi đi ít nhiều, muốn tiếp tục hấp thu cần phải có tu vi càng thâm sâu hơn, nếu không, chỉ còn cách giống như Đội trưởng, ăn thẳng vào bụng.
Từ Thanh chần chừ một chút, hắn cảm thấy mình có lẽ không thể tiêu hóa nổi, nên lại đợi thêm một lúc, mãi đến khi Đội trưởng gian nan nuốt được nửa cái mũi, Từ Thanh mới lập tức ra tay, thu cái mũi còn lại lại.
Đội trưởng đánh một cái ợ no nê, bụng phồng to tướng, nằm dang tay dang chân ra đó, cả người toát ra cảm giác hư nhược.
“Ăn no quá rồi… Tiểu A Thanh, đỡ ta một cái, ta không dậy nổi nữa…”