Đại điện trống trải, ngoài Thất Gia đang vẽ tranh, chỉ còn lại một mình Từ Thanh.
Không có gia nhân nào ở đó.
“Ngươi có tò mò vì sao vi sư lại ở Nam Nhạc Quỷ Sơn, vẽ ra một người đang ngồi nhập định như thế không?”
Thất Gia quay đầu lại, nhìn Từ Thanh, nhàn nhạt mở miệng.
Từ Thanh gật đầu.
“Nơi này, mới là then chốt của Nghênh Hoàng Châu. Đợi ngươi đạt đến Tứ Hỏa, ta sẽ đưa ngươi đến đó một chuyến. Biết đâu, đó chính là chỗ ngươi gặp đại tạo hóa.”
Thất Gia không giải thích nhiều, ánh mắt dừng lại trên bình thuốc mà Từ Thanh đang cầm trong tay, phất nhẹ tay, bình thuốc tự bay ra, được lão cầm lấy, uống một ngụm, rồi cất đi, sau đó ngồi xuống bên phía bàn cờ.
“Qua đây, ngồi đối diện ta.” Thất Gia vẫy vẫy tay với Từ Thanh.
Từ Thanh ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống phía đối diện bàn cờ.
“Biết chơi cờ không?” Thất Gia hỏi.
Từ Thanh lắc đầu.
“Ta dạy ngươi.” Thất Gia nhặt lên một quân cờ, đặt vào một góc bàn cờ, Từ Thanh suy nghĩ một chút, cũng đặt một quân vào góc khác.
“Cờ như nhân sinh, cũng là sự thể hiện tâm tính con người. Như vi sư cả đời đánh cờ chưa từng thua, ngươi có biết vì sao không?” Thất Gia lại hạ một quân cờ, giọng bình thản.
Từ Thanh lắc đầu, bắt chước đặt tiếp một quân.
“Ta hạ cờ, không nhìn ở hiện tại, mà nhìn toàn cục. Lý lẽ này kỳ thực rất nhiều người đều biết, cũng muốn làm như vậy, nhưng thường thường là vì cơ duyên không đủ, tư chất không đủ, nên không thể làm được, chỉ đành để lại tiếc nuối.”
“Như ngươi thấy đám đệ tử một trăm hai mươi pháp khiếu của Thất Tông, bọn họ dừng lại ở cảnh giới Tứ Hỏa, có thể tấn thăng Thiên c.ung Kết Đan mà không chịu tiến, chính là vì bọn họ có cái tâm nhìn toàn cục.”
“Bọn họ muốn mở ra pháp khiếu thứ một trăm hai mươi mốt!” Thất Gia hạ cờ, nhẹ giọng nói.
Trong mắt Từ Thanh hiện lên vẻ suy nghĩ, điều này cũng không khác mấy với phán đoán của hắn lúc trước, khi hắn dò xét ra một trăm hai mươi pháp khiếu lúc Trúc Cơ, khi ấy hắn cảm thấy sau con số đó, rất có thể vẫn còn tồn tại pháp khiếu.
Dường như nhìn ra được suy nghĩ của Từ Thanh, Thất Gia khẽ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-585-that-gia-truyen-phap-1.html.]
“Sau một trăm hai mươi pháp khiếu, chỉ có thêm một khiếu. Pháp khiếu thứ một trăm hai mươi mốt này, chỉ một khiếu liền có thể thành một hỏa, nhưng độ khó để mở ra lại vượt ngoài tưởng tượng, nếu không có đại cơ duyên thì tuyệt đối không thể đạt được, mà người ngoài cũng không thể trợ giúp, chỉ có thể dựa vào chính ngươi.”
“Khó khăn không nằm ở việc mở ra, mà là ở chỗ tìm được vị trí của nó.”
“Trong lịch sử của Nghênh Hoàng Châu, từng có người mở ra pháp khiếu thứ một trăm hai mươi mốt, họ đều là những người từng trải qua hiểm nguy cực độ, trong khoảnh khắc sinh tử tình cờ phát hiện ra vị trí của pháp khiếu này, từ đó mở ra. Hơn nữa theo ghi chép và suy diễn, vị trí pháp khiếu của mỗi người đều khác nhau, nên không thể so sánh hay lấy làm tham khảo.”
Thao Dang
Từ Thanh trầm ngâm, hồi lâu sau mới buông quân cờ xuống, nhẹ giọng hỏi:
“Sư tôn, nếu có năm ngọn Mệnh Hỏa… thì sẽ có chỗ tốt gì?”
“Chỗ tốt ấy… sẽ hiện rõ vào khoảnh khắc bước vào cảnh giới Thiên c.ung Kết Đan.” Thất Gia mỉm cười.
“Ngươi hẳn đã từng nghe qua một câu, gọi là ‘châm đốt Mệnh Hỏa, chiếu rọi Thiên c.ung’. Thiên c.ung ở đây… chính là then chốt của Kết Đan.”
“Tu sĩ cảnh giới Thiên c.ung Kết Đan, bản thân vốn có giới hạn, mà giới hạn đó… chính là nằm ở Mệnh Hỏa. Tam Hỏa chiếu Lục c.ung, đó là mức giới hạn của những đệ tử có tư chất tạm ổn.”
“Nói cách khác, kẻ sở hữu ba đoàn Mệnh Hỏa, có thể chiếu rọi ra sáu tòa Thiên c.ung, sau khi hoàn toàn dưỡng thành và chiếu sáng, đưa vào Kết Đan, thì ấy là trạng thái đỉnh phong của bọn họ. Nhưng thật ra, đó… chỉ là nền tảng mà thôi.” Thất Gia nói đến đây thì tạm dừng, chờ Từ Thanh tiêu hóa lời nói.
Từ Thanh như có điều suy nghĩ, sau một lúc trầm tư lại hỏi:
“Chiến lực Tam Thập Lục Hỏa?”
“Ngươi có thể lý giải như thế.” Thất Gia gật đầu.
“Sở dĩ nói đó là nền tảng, là bởi vì phía trên sáu tòa Thiên c.ung ấy, còn tồn tại Mệnh Vụ, trong đó còn có vài tòa Thiên c.ung bị bao phủ trong Mệnh Vụ, vì sương mù ngăn trở nên không phải hạng xuất chúng thì không thể chiếu rọi, chỉ có Tứ Hỏa mới có thể soi được tòa Thiên c.ung thứ bảy.”
“Đừng thấy chỉ hơn một c.ung, nhưng Thất c.ung trấn Lục c.ung, giống như ngươi dùng Lục Hỏa đánh kẻ chỉ có Ngũ Hỏa, dễ như trở bàn tay, có thể g.i.ế.t ngay trong nháy mắt.”
“Cho nên, những kẻ đã có được bốn Mệnh Hỏa, đều khát vọng mở ra pháp khiếu thứ một trăm hai mươi mốt, để hình thành ngọn lửa thứ năm. Bởi vì Ngũ Hỏa chiếu Bát c.ung, cực hạn càng cao, thì thành tựu c.uối cùng lại càng lớn!”
Thanh âm của Thất Gia vang vọng bên tai Từ Thanh, hắn âm thầm suy nghĩ một hồi rồi khẽ gật đầu.
“Còn về Mệnh Đăng, ngươi có lẽ cũng đã từng trải nghiệm rồi. Thực ra giá trị của nó ở cảnh giới Trúc Cơ, không thể hiện ra quá nhiều. Chỉ có khi bước vào cảnh giới Thiên c.ung Kết Đan, thì nó mới bắt đầu lộ ra phần nào giá trị chân thực.”
“Kẻ sở hữu Mệnh Đăng, vào đúng thời khắc đột phá bước vào Thiên c.ung Kết Đan, một ngọn Mệnh Đăng… có thể trực tiếp mở ra một tòa Thiên c.ung bên trên Mệnh Vụ, không cần dưỡng nuôi, không cần mài giũa từ từ, có thể mở ngay lập tức. Mệnh Đăng khi ấy sẽ hóa thành một loại Mệnh Đan tương tự như Kết Đan, trấn giữ trong đó.”
“Cho nên, với tư chất của ngươi, nếu đi đến cực hạn mở ra đủ một trăm hai mươi mốt pháp khiếu, vậy thì c.uối cùng ngươi sẽ có mười tòa Thiên c.ung!” Ánh mắt Thất Gia sâu thẳm, nhìn chằm chằm Từ Thanh.
“Giờ thì ngươi đã hiểu, Mệnh Đăng đối với tu sĩ cảnh giới Kết Đan… rốt c.uộc có giá trị thế nào rồi chứ?”