Từ Thanh rời khỏi Tông Chủ Điện.
Ngay khoảnh khắc bước  khỏi Tông Chủ Điện,  lập tức lấy  chiếc Tử Thiên Vô Cực Quan trong túi trữ vật, đội lên đầu.
Trước   chỉ cảm thấy vật  bất phàm, đến cả Đội trưởng cũng  hâm mộ, nay   rõ tác dụng và cách sử dụng, Từ Thanh  chờ nổi đến khi xuống núi,  đội lên liền lập tức bấm pháp quyết. Lập tức, chiếc Tử Thiên Vô Cực Quan vô cùng lòe loẹt  dần dần ảm đạm, c.uối cùng thậm chí mắt thường  thể  thấy .
Thậm chí đến cả thần thức cũng  thể cảm nhận nổi.
Từ Thanh trong lòng hết sức hài lòng.
Trên đường trở về chỗ ở, với  phận là điện hạ,   động phủ riêng tại Đệ Thất Phong, nhưng Từ Thanh  quen sống  biển, nay dù pháp thuyền   còn, nhưng  vẫn tạm trú tại dịch quán ở khu cảng.
Hắn đang chờ Trương Tam bận rộn xong giai đoạn .
Sau khi trở  dịch quán, Từ Thanh  tiên kiểm tra kỹ lưỡng bố trí xung quanh, xác định thời gian  rời    ai đến, lúc  mới khoanh chân  xuống, bắt đầu  quen ba loại thuật pháp mà Thất Gia  truyền dạy trong đầu.
“Pháp thuật uy lực vô biên, cần  quen thuộc thêm mới  thể phát huy chiến lực mạnh hơn.”
“Quỷ thuật cũng như ,  tìm một nơi   để thử nghiệm một phen.”
“Còn về bí thuật...” Từ Thanh cảm ứng ấn ký trong đầu, trong mắt lóe lên dị quang, thuật  cực kỳ khủng kh.i.ế.p,  đây   từng   qua bí thuật   tồn tại như thế.
“Không  ngày đó Thánh Quân Tử giao chiến với , những pháp thuật y thi triển  bao gồm bí thuật .” Từ Thanh hồi tưởng,  cảm thấy phần lớn khả năng là  , cho dù , cũng  thể nào sánh  với Cửu Tuyền Chi Hạ.
“Cửu quyền phá một pháp khiếu, bí thuật  ở tình huống thế lực tương đương mới phát huy  tác dụng lớn nhất.”
Nghĩ đến đây, Từ Thanh càng thêm nỗ lực mô phỏng trong đầu, cho đến khi một ngày trôi qua,   dần nghiên cứu dưỡng thành ba loại thuật pháp  trong tâm khảm. Đồng thời, Từ Thanh cũng lấy một giọt m.á.u của , điểm lên mi tâm của Thế Mệnh Quỷ Oa.
Khoảnh khắc giọt m.á.u rơi xuống, con quỷ oa , vốn đang xoay tròn tròng mắt liên tục, chợt khựng , từ từ ngáp một cái,  chìm  giấc ngủ say.
Từ Thanh cẩn thận giữ vật  bên , trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn vô cùng,  đó trầm ngâm suy nghĩ.
“Có sự bảo hộ của Vô Cực Quan,    thể ngăn chặn  phần lớn nguy cơ sinh tử, nhưng đây chỉ là tầng phòng ngự thứ nhất. Nếu gặp  hung hiểm đến mức  thể phá hủy cả Vô Cực Quan,  còn  Thế Mệnh Quỷ Oa, đây là tầng thứ hai.”
“ như  vẫn  đủ.” Từ Thanh nghĩ ngợi một lúc,   dậy ngụy trang một phen,  bộ thường y, rời khỏi thành thị của Thất Huyết Đồng,  đến khu thành bên cạnh của Thiên Giám Bảo Tông.
Tại đó tìm kiếm một hồi, c.uối cùng Từ Thanh cũng tìm  thứ mà  cần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-587-chap-kiem-gia-1.html.]
Phù Truyền Tống Vô Tự.
Thứ  ở Thất Huyết Đồng  thể mua , nhưng tại Liên Minh Thất Tông, đặc biệt là trong một  cửa hàng lớn của Thiên Giám Bảo Tông, vẫn  bán, chỉ là giá cả cực kỳ cao.
Thao Dang
Từ Thanh nhịn đau, mua ba cái.
“Tầng nguy hiểm thứ nhất, dùng Vô Cực Quan hóa giải; tầng thứ hai,  Quỷ Oa  mạng. Nếu đối mặt với lực lượng  thể chống đỡ,  thời khắc Quỷ Oa  mạng, phù truyền tống vô tự  lẽ sẽ phát huy kỳ hiệu.”
Làm xong những việc , Từ Thanh trở về khu thành thị của Thất Huyết Đồng,  bộ  phố,  bốn phía những tòa kiến trúc   xây dựng quy mô lớn, đối với tốc độ kiến thiết của Thất Huyết Đồng, Từ Thanh cảm nhận  rõ. Đang  tới phía ,  nhận  truyền âm của Trương Tam.
“Từ Thanh,    xong nhiệm vụ tông môn , nếu ngươi rảnh thì qua đây một chuyến, Đội trưởng và Hoàng Nham cũng  mặt. Còn  một  để  cho ngươi một phong thư, nhờ  chuyển giao.”
Từ Thanh   thì nổi lên tò mò, nên đổi hướng, đến chỗ mới của Vận Chuyển Ty nơi Trương Tam  việc. Tới nơi,  từ xa  thấy hàng trăm nhà kho khổng lồ ở đó, nếu so với Vận Chuyển Ty của Thất Huyết Đồng thì quy mô lớn hơn  nhiều.
Trương Tam vẫn như   xổm  hàng hóa, Đội trưởng cũng đang  xổm ở đó ăn táo,  mặt họ là Hoàng Nham đang cẩn thận dặn dò Trương Tam điều gì đó.
Trong tay Hoàng Nham còn cầm Linh Tức Đăng của tộc Nhân Ngư từng mua từ tay Từ Thanh lúc .
Đều là  quen.
Từ Thanh  đến, ba  trông thấy thì đều chào hỏi.
Đội trưởng thì  hì hì, Trương Tam trong mắt lóe sáng, còn Hoàng Nham thì vỗ vỗ bụng, ánh mắt quét qua  Từ Thanh,  mặt hiện lên một nụ  hài lòng.
“Nghe  ngươi bây giờ   hai ngọn Mệnh Đăng  , haha, chúc mừng chúc mừng.” Hoàng Nham vui vẻ  .
“Ta bấm tay tính thử,   mấy hôm  còn lấy  bảo vật gì đó từ chỗ lão sư phụ nữa kìa. Nào nào nào, Tiểu A Thanh, lấy  cho  xem thử, sư  giúp ngươi giám định một chút, đừng để  lão già  gạt.” Đội trưởng ho khan một tiếng, lên tiếng với Từ Thanh.
Từ Thanh  để ý tới Đội trưởng, mỉm  với Hoàng Nham,  ánh mắt rơi   Trương Tam,  về chuyện cần chế tạo pháp thuyền.
“Lại nổ  ? Ngươi  thấy  cảm giác tham dự trong bản thiết kế của  ?” Trương Tam khác hẳn bình thường, đối với việc pháp thuyền của Từ Thanh  phát nổ thì  lấy gì  lạ, mà trái  còn hăng hái hỏi chuyện khác.
Từ Thanh hồi tưởng một chút,  lắc đầu.
“Không thể nào, chẳng lẽ thiết kế sai ?” Trương Tam  chút buồn bực,  khi suy nghĩ liền quyết định     cho dễ kích hoạt hơn,  lấy từ trong túi  một phong thư, đưa cho Từ Thanh.
“Ngươi còn nhớ cái đồng môn cùng khóa năm đó tên là Lý Tử Mai ? Sau đó  điều cô   Vận Chuyển Ty, cô gái   cố gắng,  nghiêm túc,  dễ gì.” Trương Tam cảm khái .
“Ba tên thiên kiêu của Thái Tư Tiên Môn lúc đến Thất Huyết Đồng, vô tình thấy  cô ,  đó   thương lượng với tông môn thế nào, c.uối cùng khi rời  thì mang cô  theo,  là thể chất của cô   thích hợp tu hành thuật pháp của Thái Tư Tiên Môn.”