Quang Âm Chi Ngoại - Chương 590: Thanh niên dưới lớp mặt nạ. (2)
Cập nhật lúc: 2025-05-28 10:13:43
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thôi vậy, lão đầu sắp xếp cho ta cái chức trong An Phòng Đặc Ty này, sự vụ rườm rà quá nhiều. Ta vốn định phái ngươi đi xử lý mâu thuẫn với các tông khác trong Liên Minh, nhưng nghĩ đến tính tình của ngươi, e rằng chẳng buồn mở miệng mà chỉ tiện tay trấn sát, nên vẫn là để ta đi thì hơn.”
“Còn ngươi, hãy phụ trách việc chuyển giao lợi ích và quyền hạn giữa tông môn ta với Liên Minh. Việc này nhàn nhã hơn.” Vừa nói, Đội trưởng vừa lật xem quyển hồ sơ, lấy ra một quyển đưa cho Từ Thanh.
“Thúc đẩy và duy trì việc chuyển giao quyền hạn đại trận trong Liên Minh, đồng thời tiếp nhập vào đại trận của Thất Huyết Đồng ta. Chuyện này người của Tam Phong đã nhiều lần đến thương lượng, nhưng bên Trận Pháp Ty của Liên Minh cố ý dây dưa, trì hoãn.”
Từ Thanh nhận lấy hồ sơ, hắn đích thực không quá hứng thú tiêu tốn thời gian vào loại chuyện này, hắn muốn chừa thời gian để nghiên cứu độc dược và tu hành.
Hiện tại cầm ngọc giản, Từ Thanh quay người định rời đi, phía sau Đội trưởng lại nói thêm một câu.
“Còn nữa, tổng bộ Liên Minh cũng vừa truyền đến thông báo, không bao lâu nữa sẽ đến lượt chúng ta tuần sông. Nhiệm vụ tuần sông là do tám tông luân phiên đảm nhiệm, đến lúc đó nếu không có việc gì, chúng ta nhân cơ hội này ra ngoài đi dạo một phen.”
Từ Thanh gật đầu, rời khỏi An Phòng Đặc Ty.
Hắn không đi một mình, mà dẫn theo hơn trăm đội viên cùng với đệ tử phụ trách trận pháp của Đệ Tam Phong, thẳng tiến về Trận Pháp Tổng Ty của Liên Minh, đặt tại Đại Diễn Đạo c.ung.
Trên đường đi, hắn hỏi thăm đệ tử Tam Phong về nguyên nhân trì hoãn chuyện này.
“Từ huynh, thực ra chuyện này trên cấp cao đã bàn bạc xong từ lâu, chỉ là cấp dưới làm việc chậm chạp, đặc biệt là người của Lăng Vân Kiếm Tông, bọn họ nhiều lần không có mặt đúng giờ, cho nên đến nay vẫn chưa thể hoàn tất việc chuyển giao.”
Đệ tử Tam Phong phụ trách việc này khẽ thở dài.
“Lăng Vân Kiếm Tông?” Từ Thanh nheo mắt lại, không nói thêm gì, rất nhanh họ đã đến Trận Pháp Tổng Ty.
Tại đây, Từ Thanh nộp lên hồ sơ, chờ đợi hồi lâu mới thấy người phụ trách trận pháp của các tông khác lần lượt lề mề kéo đến. Thế nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của Từ Thanh, sắc mặt những người đó lập tức thay đổi, bước chân cũng rõ ràng nhanh hơn hẳn.
“Bái kiến Từ huynh đệ!”
“Từ huynh đệ đợi lâu rồi, không biết là huynh đến, nếu không bọn ta nhất định đã đến sớm hơn!”
Danh tiếng của Từ Thanh hiện tại trong Liên Minh Bát Tông đã rất vang dội, thậm chí tràn đầy uy h.i.ế.p. Nhưng hắn cũng không cố tình tạo khí thế nghiêm nghị, chỉ lướt mắt nhìn mấy đệ tử các tông, lập tức phát hiện không có người của Lăng Vân Kiếm Tông.
Việc chuyển giao quyền hạn đại trận, cần phải có đủ bảy tông còn lại cùng hiện diện mới có thể tiến hành, thiếu bất cứ một tông nào đều khó mà hoàn thành.
“Từ huynh đệ, nếu Lăng Vân Kiếm Tông không đến, hôm nay e là lại chẳng thể tiến hành chuyển giao…” Vì lão tổ của Linh Hà Cốc và Thiên Giám Bảo Tông có giao tình tốt với Huyết Luyện Tử, nên ba tông quan hệ rất thân thiết, lúc này nữ đệ tử phụ trách việc này của Linh Hà Cốc nhẹ giọng nói, ánh mắt đẹp rơi trên gương mặt Từ Thanh, mang theo vài phần linh động.
Từ Thanh gật đầu, triệu hồi một đội viên bên cạnh, đưa cho y một tấm ngọc giản.
“Ngươi mang vật này đến Lăng Vân Kiếm Tông, giao cho Sở Vân Phong, bảo hắn mau chóng xử lý việc này, nếu quá ngày hôm nay, ta sẽ đích thân đến đòi nợ.”
Sở Vân Phong, chính là kẻ từng tự xưng là sư đệ của Thánh Quân Tử, đã từng bị Từ Thanh trấn áp tại Thất Huyết Đồng.
Giao phó xong, Từ Thanh khoanh chân ngồi bên, lặng lẽ chờ đợi, những người khác thấy vậy cũng đều nhìn nhau, đồng loạt chờ đợi.
Rất nhanh, ngọc giản này được đưa đến Lăng Vân Kiếm Tông, đến tay Sở Vân Phong đang tọa thiền tu luyện. Khi thấy tấm ngọc giản này, mắt y lập tức đỏ rực.
“Độc yêu Từ Thanh, khi dễ người quá đáng!”
“Một tấm ngọc giản có vài chữ mà muốn sai khiến ta làm việc cho ngươi, nằm mơ đi!”
Sở Vân Phong hừ lạnh một tiếng, ném ngọc giản qua một bên, không thèm để tâm. Thế nhưng nửa canh giờ sau, y vẫn mở mắt ra, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, một ngày... sắp trôi qua rồi.
Thao Dang
Vì vậy y mang theo sự uất ức truyền âm tới Trận Pháp Ty của Lăng Vân Kiếm Tông, mắng cho một trận té tát, tính khí cực kỳ bạo nộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-590-thanh-nien-duoi-lop-mat-na-2.html.]
Với thân phận là một trong những thiên kiêu của Lăng Vân Kiếm Tông, lời y vẫn có trọng lượng, vì thế rất nhanh, đệ tử của Trận Pháp Ty bên y liền mặt mày xám xịt chạy đến tổng bộ.
Việc chuyển giao quyền hạn đại trận diễn ra vô cùng thuận lợi.
Đến khi mọi việc xong xuôi, đã là hoàng hôn.
Hoàng hôn hôm nay có phần khác biệt với mọi ngày, ráng đỏ đầy trời, trông như biển lửa lan tràn, vừa mỹ lệ lại mang theo một tầng huyết sắc, tựa như có kẻ dùng m.á.u tươi vẽ nên bức tranh trên bầu trời, biểu diễn cho Thần Linh chiêm ngưỡng.
Từ Thanh bước đi trên con đường được ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu rọi, trên đường trở về chủ thành của Thất Huyết Đồng. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt dừng nơi tầng mây đỏ nơi trời cao, chẳng rõ vì sao, lại bất chợt nhớ đến giấc mộng đêm ấy, đêm trước khi đặt chân đến Đại lục Vọng Cổ.
Cùng thời điểm đó, tại Nghênh Hoàng Châu, cách rất xa Liên Minh Bát Tông, gần khu vực Thái Sơ Ly U Trụ, nơi ấy có một vùng đầm lầy.
Bốn phía tuy không phải cấm khu, nhưng vẫn tràn ngập dị chất nồng nặc, có thể xem như một chốn tử địa.
Giữa trung tâm đầm lầy là một vùng đất trũng, nước đọng thành hồ, ở đó tồn tại một khu rừng đá, từng khối đá đen dài vươn lên từ mặt nước đầm lầy, cao thấp bất đồng, gồ ghề lởm chởm.
Xa xa bầu trời rực ánh đỏ phản chiếu xuống mặt nước, trời nước một màu, khiến nơi đây bị nhuộm thành huyết sắc.
Cùng bị nhuộm thành huyết sắc, còn có hai bóng người.
Một người trong đó đang quỳ lạy, người còn lại thì ngồi trên mỏm đá cao nhất, một chân buông thõng, một chân co lại đạp lên tảng đá, thân mình ngửa ra sau, dùng một tay chống đỡ, đang lặng lẽ nhìn lên tầng mây đỏ nơi trời cao.
Cả hai đều mang mặt nạ, họa tiết trên mặt nạ khiến người ta kinh tâm động phách, đó là nửa gương mặt của Thần Linh nơi cửu thiên!
Chỉ là, đôi mắt trên mặt nạ không nhắm, mà mở to.
Nơi đôi mắt mở ra, lộ rõ ánh nhìn của hai người.
“Chủ thượng, tổ chức Dạ Cưu ở Nam Hoàng Châu, thuộc hạ đã theo lời dặn của ngài, triệt để buông bỏ. Ta đã để bọn họ toàn bộ đi đến Thất Huyết Đồng, nhờ tay Thất Huyết Đồng, diệt gần hết rồi.”
“Còn nữa, Bạch Lệ đã c.h.ế.t, cũng có liên quan đến Thất Huyết Đồng, c.h.ế.t trong tay phong chủ Đệ Lục Phong của Thất Huyết Đồng.”
Kẻ đang quỳ thấp giọng mở miệng.
Giọng nói lộ rõ vẻ c.ung kính, trong mắt mang theo c.uồng nhiệt. Dù hắn là thủ lĩnh của Dạ Cưu, nhưng chỉ cần đối phương mở miệng một câu, hắn liền có thể từ bỏ toàn bộ thành viên Dạ Cưu cùng lợi ích to lớn. Trong nhận thức của hắn, người đang ngồi trên mỏm đá kia, hắn sẵn lòng vì y mà c.h.ế.t.
“Người tham dự còn có hai kẻ nhỏ mọn, thuộc hạ đã ghi nhớ lại.”
“Thêm nữa, Thất Huyết Đồng đã nhập vào Liên Minh, từ Thất Tông chuyển thành Bát Tông Liên Minh, trong Liên Minh có một người liên hệ với thuộc hạ, muốn gia nhập vào Chúc Chiếu, đồng thời mời chúng ta tới xem biểu diễn đẫm m.á.u của gã. Gã nói, buổi biểu diễn này, chắc chắn sẽ khiến chúng ta vỗ tay tán thưởng.”
Dạ Cưu vừa dứt lời, nơi đây rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Mãi cho đến khi thời gian trôi qua thật lâu, người đang ngẩng nhìn trời cao mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phương hướng Cấm Hải, nơi Bát Tông Liên Minh tọa lạc, trong miệng truyền ra một tràng cười khó đoán.
“Vậy thì đi xem thử đi, tiện thể tặng cho Thất Huyết Đồng một lễ gặp mặt đẫm m.á.u cũng được.”
Người lên tiếng nghe như một thanh niên, giọng nói trẻ trung, không hề có chút già nua nào.
Dạ Cưu lĩnh mệnh, thân ảnh mơ hồ, ẩn vào hư vô, biến mất khỏi nơi đây.
Mãi đến khi Dạ Cưu rời đi đã lâu, sắc đỏ nơi trời dần nhạt, trăng sáng hiện lên nơi vòm trời, thanh niên đang ngẩng đầu nhìn trời, trông thấy ánh trăng mỗi lúc một rõ nét hơn, khẽ thì thầm.
“A đệ ở tông môn đó... cũng đã mười một năm không gặp rồi nhỉ. Mối ràng buộc của ta ở kiếp này….”
Thanh niên khẽ cười, mang theo thâm ý khó lường.