Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 591: Tử Huyền Thượng Tiên. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-01 06:38:11
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Thanh bước đi trên cây cầu thứ tám nối đến Thất Huyết Đồng, dưới cầu là dòng sông linh khí tiên gia đậm đặc, c.uồn c.uộn chảy xiết.

Trên cầu, trời dần nhạt sắc hoàng hôn.

Từ Thanh nhìn bóng đêm đang chầm chậm kéo đến, nhìn ánh trăng sáng dần hiện ra, rồi chậm rãi thu lại ánh mắt, quay trở về chủ thành Thất Huyết Đồng, tìm đến chỗ của Trương Tam.

Trên đường về, hắn đã nhận được truyền âm từ Trương Tam, báo rằng pháp thuyền đã tu sửa xong.

Đã quen có pháp thuyền bên cạnh, những ngày thiếu vắng nó khiến Từ Thanh có phần không quen, cho nên lúc này, dù đêm tối đã buông xuống, hắn vẫn lập tức đi tìm Trương Tam ngay khi vừa đặt chân vào chủ thành.

Trong viện của Vận Chuyển Ty do Trương Tam phụ trách, Từ Thanh trông thấy pháp thuyền của mình.

Thân thuyền dài hơn sáu trăm trượng khiến người ta không khỏi kinh tâm động phách, hình dáng có chỗ giống như trước, nhưng cũng có nhiều điểm khác biệt, rõ nhất là phần đầu và phần đuôi thuyền.

Đầu thuyền không còn là hình tượng hải tịch nữa, mà đã hóa thành một khuôn mặt khổng lồ không ngũ quan, giống như một chiếc mặt nạ bằng sắt đen.

Về phần đuôi thuyền, hiển nhiên là lần viễn du trên chiến hạm lớn đã mang đến cho Trương Tam linh cảm, gã thiết kế thêm chín chiếc đuôi phía sau.

Tuy nhỏ hơn rất nhiều, nhưng mỗi chiếc đuôi đều tràn ngập trận pháp, mang theo những năng lực khác nhau.

Tám cánh buồm cũng được gia tăng thành mười sáu cánh, không chỉ nhiều hơn, mà còn lớn hơn.

“Pháp thuyền này của ngươi, đã đạt tới cực hạn trong giới hạn của pháp thuyền, cơ bản có thể xem là bán bộ pháp hạm rồi.”

“Tất cả kỹ thuật ta phát triển được, đều đã dồn hết vào nó. Không những có thể phi hành, lặn biển, vượt sóng, mà còn có thể hóa thành mặt nạ thu gọn lại.” Trương Tam đứng trên pháp thuyền, thần sắc tuy mệt mỏi, nhưng giọng nói vẫn đầy kiêu hãnh.

Từ Thanh thần sắc nghiêm nghị, chắp tay hướng về phía Trương Tam, cúi mình thật sâu.

“Lần này hao tổn tuy cực lớn, nhưng lợi nhuận từ các cảng ở Nam Hoàng Châu đủ sức chống đỡ.”

“Ngoài ra, ta còn đặc biệt phát triển thêm năng lực tự bạo cho nó. Nói thật với ngươi, trọng điểm của ta chính là làm sao để sau khi nó tự bạo thì uy lực càng lớn.”

“Sau khi ta điều chỉnh, pháp thuyền này của ngươi có thể chịu đựng được nhiều lần tự bạo, bên trong có tổng cộng ba tầng thân thuyền, đủ cho ngươi dùng nó để tự bạo rồi.” Trương Tam vừa nói vừa liếc nhìn Từ Thanh một cái.

Từ Thanh nghe vậy, càng chăm chú lắng nghe.

“Bên trong chứa không ít thần tính, động lực sung mãn, một khi toàn lực mở ra thì tu sĩ Tam Hỏa bình thường căn bản không thể phá nổi dù chỉ là một vết xước.”

“Hiện tại thứ duy nhất còn thiếu cho nó, chính là một cái hồn, cho nên ta mới giữ lại phần đầu thuyền không mặt kia.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-591-tu-huyen-thuong-tien-1.html.]

“Về phần linh hồn, thật ra trong công pháp của tông môn đã có giới thiệu, ta biết ngươi tu hành là Sát Hỏa Thôn Hồn Kinh, ta cũng vậy, ngươi còn nhớ trong công pháp từng nói, nếu tu luyện môn này đến đại thành, có thể trấn áp một tia địch hồn trong mỗi một pháp khiếu chứ?”

“Sau khi đại thành, ngươi đem toàn bộ pháp khiếu đều trấn áp địch hồn, có thể gom tụ lại, đổ dồn vào pháp thuyền, hình thành pháp thuyền chi hồn, khiến nó thăng cấp trở thành pháp hạm!”

Hai mắt Trương Tam sáng rực, lộ ra hào quang mãnh liệt.

“Đây là chiếc thuyền đầu tiên ta chế tạo ra, vô cùng gần với cấp pháp hạm, Từ Thanh, sau này khi ngươi tự bạo, nhớ lúc dọn dẹp chiến trường thì nhặt về ít tàn tích, đừng để không mang gì cả, ngươi đem về, ta cũng dễ biết rõ điểm thiếu sót của mình hơn.” Trương Tam nhìn Từ Thanh nói.

Từ Thanh cũng bị pháp thuyền mà Trương Tam chế tạo làm cho chấn động, nghe vậy liền nặng nề gật đầu. Hắn cảm thấy lời Trương Tam nói rất có lý, vì thế lại cùng Trương Tam trao đổi thêm vài chi tiết, sau đó cáo từ rời đi.

Mãi cho đến khi bóng dáng Từ Thanh khuất xa, Trương Tam ngáp một cái, vẻ mỏi mệt lộ ra càng rõ. Thời gian này vì giúp Từ Thanh chế tạo pháp thuyền, gã gần như không nghỉ ngơi.

Một phần là do tình nghĩa, một phần khác là do trong lòng Trương Tam ngứa ngáy, gã rất mong chiếc pháp thuyền mình chế tạo, sau khi trải qua đại chiến và tự bạo của Từ Thanh, có thể bộc lộ rõ cảm giác tồn tại của thiết kế bản thân.

“Lần trước là do kỹ thuật ta còn chưa thuần thục, lần này sẽ không như thế nữa.” Trương Tam đắc ý, ngậm điếu thuốc lào, quay về nghỉ ngơi.

Từ Thanh rời đi với lòng đầy thỏa mãn, hắn cảm thấy Trương Tam thật sự không nên ở Vận Chuyển Ty, tay nghề đã đạt đến trình độ khá cao rồi.

Nhưng hiển nhiên Trương Tam rất hài lòng với c.uộc sống hiện tại, dù tu vi tiến triển chậm chạp, song Từ Thanh có thể cảm nhận được sự mãn nguyện trong lòng gã, tựa như đối với gã mà nói, chỉ cần Từ Thanh và Đội trưởng càng lúc càng mạnh, gã liền có thể yên tâm vô lo.

“Sau này nhất định phải báo đáp thật hậu hĩnh!”

Từ Thanh khẽ lẩm bẩm, rồi rảo bước đến cảng.

Thao Dang

Ngay từ khi thành mới bắt đầu xây dựng, hắn đã lựa chọn sẵn một bến đỗ cho riêng mình, lúc này vừa đến nơi, liền đặt pháp thuyền xuống, theo từng đợt sóng nhấp nhô nơi mặt biển, thân thể Từ Thanh khẽ lay động, bước lên, mở ra thuật ẩn thân, trở lại khoang thuyền.

Nhìn quanh bốn phía, mọi thứ không khác mấy so với pháp thuyền trước đây của hắn.

Từ Thanh hài lòng ngồi xếp bằng, giữa tiếng sóng vỗ nhè nhẹ khiến thân thuyền lắc lư, tâm hồn hắn cũng dần tĩnh lặng lại khỏi ảnh hưởng từ giấc mộng năm xưa.

Hắn nhập định hồi lâu, mãi đến khi trời về khuya, mới chậm rãi mở mắt, kết thúc một ngày tu hành, rồi lại kiểm tra một lượt đám tiểu hắc trùng từng ăn tiên đống, phát hiện chúng vẫn còn đang ngủ say, sau đó bắt đầu nghiên cứu pháp thuật mà Thất Gia truyền thụ.

Đối với việc tu hành, Từ Thanh rất nghiêm túc, rất chăm chỉ khổ luyện.

Cứ thế, thời gian trôi qua, thoáng chốc đã ba ngày.

Trong ba ngày này, Từ Thanh không hề rời pháp thuyền, cũng chẳng đến An Phòng Đặc Ty, toàn bộ tinh thần đều đắm chìm trong tu luyện và nghiên cứu công pháp, pháp khiếu thứ một trăm linh hai của hắn cũng bắt đầu có dấu hiệu lỏng lẻo.

Cho đến đêm ngày thứ ba, khi đang ngồi nhập định, đôi mắt Từ Thanh dần mở ra, bất đắc dĩ đứng dậy bước ra khỏi khoang thuyền, dưới ánh trăng, nhìn về phía bên ngoài.

Đội trưởng đang ngồi xổm ở đó, ném từng quả táo về phía pháp thuyền của Từ Thanh.

Loading...