Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 593: Phong tình vạn chủng. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-01 06:38:16
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng nói của nữ tử ấy, kiều mỵ xen lẫn yêu mị, nhu hòa mà lại chan chứa quyến rũ, mới nghe qua tựa như hoàng oanh thoát cốc, cánh diều lượn giữa tầng không, thanh trong lanh lảnh lại vòng vèo uyển chuyển.

Tràn đầy dụ hoặc.

Toàn thân Từ Thanh run lên, da đầu tê rần, cả người cứng đờ chẳng thể động đậy.

Hắn chỉ có thể để mặc cho nữ tử trước mắt nâng cằm mình lên, đồng thời cũng nhìn thấy trong đôi mắt đượm vẻ trêu ghẹo kia, từng luồng ánh sáng lấp lánh lưu chuyển.

Hắn có phần ngơ ngác, trong lòng lại c.uộn trào sóng dữ không dứt, mà khắp bốn phía, lúc này lại lan tỏa một mùi hương kỳ dị.

Thao Dang

Đó là hương thơm cơ thể trên người nữ tử trước mặt.

Hương thơm ấy khiến tim Từ Thanh đập dồn dập chưa từng thấy.

Loại trải nghiệm này, cả đời hắn chưa từng gặp qua, là lần đầu tiên.

Vừa là một loại nguy cơ sống còn, lại vừa là một cảm giác hắn khó lòng diễn tả cho rõ ràng, tựa như bản thân biến thành một món điểm tâm ngon miệng, đang bị người ta chuẩn bị nếm thử.

Đặc biệt là tu vi của đối phương, cùng với ánh mắt của một kẻ đi săn nhìn chăm chăm vào con mồi, nhìn lên nhìn xuống khiến Từ Thanh trong lòng nổi sóng kinh thiên động địa.

Đội trưởng ở bên cạnh hít sâu một hơi.

“Hoàng Nhất Khôn ngươi là đồ rùa rút đầu, chẳng phải chỉ là một ngón tay Huyền U thôi sao, ngươi lại dám gọi cả lão tổ của nhà ngươi đến!!” Đội trưởng thở dốc, nhưng lập tức chuyển ý, cảm thấy có điều không ổn, dù Hoàng Nhất Khôn có là thiên kiêu thì cũng không đến mức khiến lão tổ đích thân đến làm khó hai người bọn họ, trừ phi gã cũng giống như Thánh Quân Tử, là tôn tử của lão tổ.

Nhưng theo hiểu biết của y, rõ ràng không phải như vậy.

Thế là y nhanh chóng bình tĩnh lại, thận trọng quan sát nữ tử tuyệt sắc kia, để ý tới tư thế của đối phương, rồi hồi tưởng lại những lời cô ta vừa nói, ánh mắt y bỗng nhiên trợn to, một suy đoán táo bạo nổi lên trong đầu Đội trưởng, hóa thành tiếng sấm vang dội, ầm ầm nổ tung.

“Ta khỉ gió ta khỉ gió ta khỉ gió!!” Đội trưởng vội vàng nhắm c.h.ặ.t mắt, giả vờ như không thấy gì, trong lòng thì nổi sóng dậy trời.

“Tiểu A Thanh với khuôn mặt này... đúng là tuyệt sát mà!”

Cùng lúc đó, dưới chân núi này, có hai bóng người đang cấp tốc lao đến, một trong số đó chính là Hoàng Nhất Khôn, còn người kia dung mạo có phần tương tự, nhưng hiển nhiên lớn tuổi hơn gã vài phần.

Hai người phi hành nhanh như sao sa, thẳng hướng nơi đây.

“Ca, hôm nay nhất định phải giúp đệ đòi lại công đạo, bọn họ quá đáng lắm rồi, sống sờ sờ mà bẻ gãy năm ngón tay đệ, tàn nhẫn đến cực độ, trời người đều phẫn nộ, khiến người ta tức đến phát điên!!” Hoàng Nhất Khôn vừa lao đi vừa nghiến răng nghiến lợi nói.

“A đệ yên tâm, chuyện này huynh... ừm?”

Người đi bên cạnh gã, lớn tuổi hơn một chút, chính là ca ca của gã, Hoàng Lệnh Phi, tu vi Kết Đan Thiên c.ung, lúc này khi càng lúc càng gần tới đích, lời nói vừa nói đến phân nửa, còn chưa kịp dứt, ánh mắt Hoàng Lệnh Phi bỗng nhiên trợn to.

Bước chân lập tức khựng lại, kinh ngạc không thể tin nổi nhìn về cảnh tượng phía xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-593-phong-tinh-van-chung-1.html.]

Trong tầm mắt hắn ta, lão tổ nhà mình đang nâng cằm Từ Thanh, tựa hồ như đang trêu chọc.

Còn bên cạnh là Đại điện hạ của Thất Phong, y rõ ràng đang nhắm c.h.ặ.t mắt không dám nhìn lão tổ cùng Từ Thanh đang bị trêu ghẹo, nhưng vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt y, chính là phản ánh chân thật nội tâm Hoàng Lệnh Phi lúc này.

Cảnh tượng ấy khiến Hoàng Lệnh Phi hít mạnh một hơi khí lạnh, còn Hoàng Nhất Khôn đứng bên hắn ta thì phản ứng rõ ràng chậm hơn một chút, lúc này vẫn còn đang gầm nhẹ.

“Còn cả tên Từ Thanh kia nữa, ca giúp ta đi…”

Sự xuất hiện của bọn họ đã thu hút sự chú ý của Đội trưởng, y mở mắt nhìn qua, đồng thời mỹ nhân tuyệt sắc đang nâng cằm Từ Thanh lúc này cũng quét mắt qua người Từ Thanh, rồi buông tay xuống, quay đầu nhìn về phía Hoàng Lệnh Phi và Hoàng Nhất Khôn vừa tới.

Chỉ một ánh mắt lướt qua, khiến nội tâm Hoàng Lệnh Phi chấn động dữ dội, hắn ta lập tức quay đầu, vung tay tát mạnh lên đầu đệ đệ mình, khiến Hoàng Nhất Khôn còn đang định mở miệng bị đánh cho ngất xỉu tại chỗ.

“Giúp ngươi cái đầu quỷ ấy!” Hoàng Lệnh Phi gào thét trong lòng, thầm mắng đệ đệ mình xưa nay đầu óc có vấn đề, chẳng được minh mẫn, nếu không cũng đã chẳng bị sắp xếp đến Thất Huyết Đồng.

Phải biết rằng những người khác, một ai cũng không bị đưa đến đó.

Chỉ có gã ngu ngốc nghe lệnh liền đi ngay.

Đi thì đi, đến cả ngón tay bị c.h.ặ.t cũng thôi, giờ lại còn suýt nữa hại cả huynh trưởng mình c.h.ế.t oan.

Tâm thần Hoàng Lệnh Phi run rẩy, hắn ta không thể nào quên được cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, trong lòng không ngừng rủa xả Hoàng Nhất Khôn, thầm mắng ngươi không chọc ai, lại đi chọc đúng người mà lão tổ đã để mắt đến.

“Các ngươi cũng tới đây làm gì?” Người mở lời, chính là mỹ nhân tuyệt sắc đứng trước mặt Từ Thanh, vừa quay đầu nhìn về phía Hoàng Lệnh Phi.

Hoàng Lệnh Phi toàn thân chấn động, không hề do dự, lập tức xách đệ đệ vừa bị mình đánh ngất, vội vàng tiến lên, ném gã xuống đất, rồi chính mình quỳ sụp xuống, lớn tiếng nói:

“Lão tổ, đệ tử hôm nay ước hẹn Từ Thanh… đạo hữu! Là bởi tiểu đệ ngu dốt, mạo phạm đến Từ đạo hữu, hôm nay ta dẫn gã tới để tạ tội.”

Hoàng Lệnh Phi cực kỳ căng thẳng, vừa rồi khi nói đến đây, hắn ta chần chừ một chút, không biết nên gọi Từ Thanh là sư đệ hay sư huynh, gọi thế nào cũng thấy không ổn, nhỡ đâu khiến lão tổ hiểu lầm thì sao, nhưng hắn ta phản ứng nhanh, lập tức chuyển sang dùng từ “đạo hữu”.

Lúc này vừa dứt lời, hắn ta càng quay đầu nhìn Từ Thanh, vẻ mặt chân thành tha thiết.

“Từ Thanh đạo hữu, tiểu đệ của ta đầu óc không tỉnh táo, là một kẻ ngốc.”

Ngay bên cạnh, Hoàng Nhất Khôn vì cú đánh vừa nãy mà khẽ mở mắt ra, lộ vẻ mê mang, mơ hồ nghe được thanh âm của ca ca mình quanh quẩn bên tai, nhưng còn chưa kịp hoàn toàn tỉnh lại, Hoàng Lệnh Phi lại lập tức vung tay tát thêm một cái, lại lần nữa đánh gã ngất đi.

“Còn mong Từ Thanh đạo hữu đừng trách tội.” Trán Hoàng Lệnh Phi lấm tấm mồ hôi, nói xong tim đập thình thịch, không dám đứng lên.

Mỹ nhân tuyệt sắc đứng trước mặt Từ Thanh nghe vậy, lại lần nữa nở nụ cười, không nói gì, bước chân khẽ nhấc, bay lên bầu trời.

Lúc này ánh trăng rọi xuống, chiếu lên thân hình yêu kiều của cô ta, tựa như đóa tử la lan nở rộ; phủ lên làn da trắng hơn tuyết, như hóa thành thiên sa.

Khiến cô ta vốn đã xinh đẹp mặn mà lại càng thêm phong tư tuyệt thế, hơn nữa ở giữa không trung, thân ảnh cô ta khẽ khựng lại, hơi nghiêng đầu, nhìn xuống mặt đất, khẽ bật cười một tiếng.

“Tiểu bằng hữu, hoan nghênh ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể đến Huyền U Tông nha.”

Loading...