Quang Âm Chi Ngoại - Chương 615: Nhiều năm không gặp, tiểu yêu xà… ngươi có từng hối hận vì đã cắn ta?! (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-04 02:08:17
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm đoàn Mệnh Hỏa bốc cháy trong thể nội của Thánh Quân Tử, rung động trời đất, như thể trong thân thể y có một mảnh tinh không hóa thành biển lửa, rực rỡ lóa mắt, chiến lực bức người.
Bên cạnh y, tám tu sĩ Nguyên Anh của Lăng Vân Kiếm Tông đều đang nhắm mắt ngồi thiền.
Thời gian qua để giúp Thánh Quân Tử trấn áp kịch độc, bọn họ đã hao tổn không ít tâm thần.
Loại độc kia quá đặc biệt, khiến cho ngay cả đám Nguyên Anh này cũng vô cùng kiêng kỵ.
Ngay cả lão tổ Lăng Vân cũng mang nét mệt mỏi trong mắt. Để có thể cấy Kim Ô của minh chủ vào thân thể tôn nhi mình, lão ta đã hao tổn không ít tâm lực, lúc này trông thấy tôn nhi khôi phục, ánh mắt đầy vẻ vui mừng.
“Quân nhi, kế tiếp con định làm gì? Bước vào Kết Đan chăng?”
“Gia tổ, ta muốn khiêu chiến Từ Thanh. Những gì ta đánh mất, nhất định phải tự tay đoạt lại!”
Thánh Quân Tử lơ lửng giữa không trung, nhắm mắt, một lúc sau mới mở ra, bình tĩnh lên tiếng.
“Có Kim Ô của minh chủ trong người, ta không còn sợ độc của Từ Thanh nữa. Huống chi Kim Ô còn mang lại sinh cơ khủng bố cho ta, khiến chiến lực ta vượt xa năm xưa. Dù sao… minh chủ làm sao nỡ để ta c.h.ế.t dễ dàng như vậy…”
“Quân nhi, đó cũng là chuyện bất đắc dĩ…”
Lão tổ Lăng Vân trầm mặc, một lúc sau thở dài.
“Chẳng qua là vì ông ta để mắt đến thân thể của ta thôi, không sao.”
Ánh mắt Thánh Quân Tử bình thản, “Còn xin gia tổ hãy hạ cho ta một phong ấn, phong bế toàn bộ pháp khiếu, khiến chúng không thể bị diệt.”
“Tên Từ Thanh kia, nếu mất đi hai loại thủ đoạn độc ác ấy, ba đoàn Mệnh Hỏa dù có thêm hai ngọn Mệnh Đăng, ta cũng nắm chắc sẽ trấn sát hắn!”
“Nỗi thống khổ ta từng gánh chịu, nhất định phải để hắn… nếm trải gấp bội lần!”
Rất nhanh, một chiến thư từ Lăng Vân Kiếm Tông được đưa tới Thất Huyết Đồng!
Thánh Quân Tử, khiêu chiến Từ Thanh, sinh tử chiến!
Chiến thư vừa đến, Thất Huyết Đồng chấn động, toàn bộ Liên Minh Bát Tông lập tức sôi trào!
Chuyện bên ngoài, lúc này Từ Thanh đang ở tạo hóa chi địa của Huyền U Tông hoàn toàn không hay biết. Hắn đang tròn mắt nhìn về phía Ngô Kiếm Vu trên không trung, chăm chú theo dõi một màn động đất long trời sau khi Ngô Kiếm Vu ngâm thơ.
Tâm thần Từ Thanh dậy sóng, Đội trưởng bên cạnh cũng hít sâu một hơi, không ngờ… thành công thật rồi.
Cốt xà chi hồn, lại thực sự thức tỉnh một tia, tuy chỉ là một tia, nhưng đủ khiến thiên địa biến sắc, phong vân đảo loạn, hồn lực khắp nơi bộc phát gấp bội.
Đệ tử tu luyện quanh đó sắc mặt đều biến đổi, lần lượt mở mắt, kinh ngạc nhìn bốn phía, rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Kiếm Vu đang ngạo nghễ giữa không trung, đồng thời cảm nhận được hồn lực nơi đây đang tăng vọt.
Cảnh tượng ấy khiến tất cả chấn động trong lòng, nhưng hiển nhiên không ai dám ngăn cản, mà thay vào đó là tăng tốc vận công hấp thu.
Từ Thanh cũng vậy. Hắn không dám tùy tiện tiến sâu hơn vào trung tâm, lúc này liền lập tức khoanh chân ngồi xuống, dốc toàn lực hấp thu hồn lực.
Đội trưởng cũng nhanh chóng ngồi xuống, ánh mắt bừng sáng như mặt trời, thậm chí còn lớn tiếng hô to:
“Ngô hoàng uy vũ! Ngô hoàng bá khí!”
Ngô Kiếm Vu trên không trung đã hoàn toàn nhập vai, nghe vậy lại càng kiêu ngạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-615-nhieu-nam-khong-gap-tieu-yeu-xa-nguoi-co-tung-hoi-han-vi-da-can-ta-1.html.]
gã chắp tay sau lưng, ưỡn n.g.ự.c đứng thẳng, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn về phía đầu lâu yêu xà giữa hồ, lạnh nhạt mở miệng:
“Trời đất huyền hoàng tùy ta đi, tiểu yêu xà ngươi chẳng ra gì!”
Câu chữ vừa dứt, một tiếng gầm thét còn kinh thiên động địa hơn cả lúc trước, từ sâu trong tạo hóa chi địa rít gào xé trời vang lên!
Núi non bốn phía chấn động dữ dội, đất trời rung chuyển, long trời lở đất!
“Trấn áp ngươi đã mười vạn năm, mất thân thể cũng chẳng đáng thương!”
Ngô Kiếm Vu vung tay áo, giọng nói vang dội như chuông đồng, khí thế của gã lúc này đã đạt đến đỉnh cao trong đời.
Thậm chí, đầu lâu của yêu xà trên cột trụ cũng khẽ run rẩy, lượng hồn lực bộc phát ra so với trước kia còn nồng gấp mấy chục lần, c.uồn c.uộn trào dâng!
Thấy cảnh đó, Từ Thanh bắt đầu lo lắng, chỉ sợ hồn phách yêu xà thật sự bị đánh thức hoàn toàn, rồi há miệng nuốt sống luôn Ngô Kiếm Vu.
Đội trưởng cũng hít mạnh một hơi, trong lòng lập tức cân nhắc.
Y nghĩ nếu yêu xà thực sự thức tỉnh, thì Ngô Kiếm Vu c.h.ế.t là một chuyện, còn bản thân y chưa chuẩn bị xong, giờ chưa tiện nhổ răng, thế là nhanh chóng mở miệng:
“Tiểu Kiếm Kiếm thế là đủ rồi, khỏi đọc nữa!”
Ngô Kiếm Vu đang lơ lửng trên không trung, nghe vậy nhíu mày, cúi đầu lạnh lùng liếc Đội trưởng một cái.
“To gan dân đen, dám tranh cao thấp với bản hoàng?”
Khoảnh khắc này, ánh mắt Ngô Kiếm Vu chứa ba phần khinh bỉ, năm phần ngạo mạn, hai phần bá đạo, cả người gã như thể đã hoàn toàn hòa nhập vào vai Huyền U Cổ Hoàng.
Bởi lẽ đây là mộng tưởng cả đời gã, là mục tiêu gã luôn phấn đấu hướng đến. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ lúc này, khiến cho cả tạo hóa chi địa chấn động dữ dội hơn, dường như cái cách gã nhập vai đang khiêu khích sâu sắc hơn nữa linh hồn của yêu xà đang mê ngủ.
Thao Dang
Đội trưởng thấy Ngô Kiếm Vu nhập vai quá đà, thở dài, quay đầu nhìn Từ Thanh.
“Từ Thanh, ngươi xử lý đi. Ta thấy tên ngốc này sắp chơi đến c.h.ế.t mình rồi đấy.”
Từ Thanh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Ngô Kiếm Vu một cái.
Hắn không cảm thấy Ngô Kiếm Vu là quá nhập vai, rõ ràng là cố ý, thậm chí đang tận dụng tình huống này để giả trang thành Cổ Hoàng cho thỏa lòng hư vinh.
Ngay khoảnh khắc ấy, Từ Thanh đưa tay lấy ra một ngọc giản từng ghi hình lại.
Ngô Kiếm Vu vừa thấy ngọc giản, toàn thân run lẩy bẩy, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ nịnh nọt, toàn bộ khí chất và thần thái ban nãy biến mất như chưa từng tồn tại, gã nhanh chóng từ trên không rơi xuống, cười ha ha:
“Từ sư huynh, có gì thì từ từ nói, ha ha, từ từ nói mà!”
Thấy Từ Thanh cất ngọc giản đi, gã mới thở phào nhẹ nhõm.
Không cần xem kỹ gã cũng đoán được, tám chín phần là đoạn mình vỗ bụng hai con gấu mẹ trong động phủ bị quay lại, vừa nghĩ tới đã lạnh hết cả sống lưng.
Thở phào xong, cảm giác phấn khích vẫn còn âm ỉ trong lòng gã, không nhịn được mà buột miệng:
“Thật quá đã!!”
Lúc này, khi Ngô Kiếm Vu ngừng đóng giả Huyền U Cổ Hoàng, thì yêu xà chi hồn vừa nãy có dấu hiệu thức tỉnh cũng dần yên tĩnh lại.
Nhưng mấy lần suýt tỉnh trước đó đã khiến nơi đây tràn ngập lượng hồn lực kinh người, vì vậy Từ Thanh không buồn để ý đến Ngô Kiếm Vu nữa, lập tức nhắm mắt, toàn tâm toàn ý hấp thu hồn lực.