Quang Âm Chi Ngoại - Chương 638: Vật quỷ dị. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-05 17:09:25
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đinh Tuyết do dự nhận lấy hồ lô rượu, liếc nhìn vật trong tay, rồi lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Từ Thanh, cô ta cắn nhẹ răng bạc, dứt khoát ngửa cổ uống một ngụm lớn.
Uống quá nhanh, cô ta không nhịn được mà ho sặc sụa, nhưng ngay sau đó, một viên đan dược bay tới.
“Đan này trị ho.”
Đinh Tuyết có chút ngơ ngác, một lúc sau mới cầm lấy đan dược, ánh mắt tội nghiệp nhìn Từ Thanh, đúng lúc bên ngoài sấm sét nổ vang, thân thể cô ta lại run lên một cái.
Từ Thanh thần sắc như thường, nhìn ra tia chớp bên ngoài, lắng nghe tiếng sấm nổ c.uồn c.uộn cùng âm thanh mưa rơi, chẳng hiểu vì sao, hắn chợt nhớ tới một tháng trước, cũng là một đêm mưa, cũng là trên một con thuyền như thế, người ngồi trên lan can, phong tư hiên ngang, dáng hình kia vẫn còn khắc sâu trong tâm trí hắn.
Hồi lâu sau, giữa tiếng sấm vang dội, Từ Thanh lấy ra cây sáo liễu, đưa lên bên môi, khẽ thổi.
Tiếng sáo du dương vang lên, ngân vang trên pháp thuyền, lan toả trong không gian, tiếng sấm như dần hóa thành nhịp trống, phụ họa cho âm thanh sáo trúc ấy.
Trong tiếng sáo ấy ẩn chứa một loại khí chất giang hồ, lại mang theo những suy tư trong lòng Từ Thanh, khi nó vọng khắp bốn phương, đôi mắt Đinh Tuyết dần trở nên ngẩn ngơ.
Cô ta ngây người nhìn Từ Thanh, nhìn thân ảnh trong đạo bào màu tím kia, nhìn cây sáo xanh biếc dưới đôi mày kiếm và đôi mắt như sao kia, trong thế giới của cô ta lúc này, thời gian như ngưng đọng.
Không biết từ khi nào, tiếng sáo đã ngừng.
Không biết từ khi nào, ngoài kia trời đã sáng.
Không biết từ khi nào, mưa giông đã dừng lại.
“Từ thanh huynh, khúc nhạc ấy… gọi là gì vậy?” Đinh Tuyết hít một hơi sâu, lấy lại tinh thần, thì thầm hỏi.
Từ Thanh lắc đầu không trả lời, đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía mảnh đất đang được ánh bình minh nhuộm sáng, nơi đó, một tiểu quốc hiện lên trong tầm mắt hắn.
Đó chính là điểm đến trong hành trình lần này của bọn họ.
Tư Đồng Quốc.
Đây là một tiểu quốc của Nhân tộc, ban đầu không quy thuộc vào thế lực nào. Cho đến khi Thất Huyết Đồng xuất hiện, bởi vì quốc chủ đầu tiên của quốc gia này là một vị trưởng lão từ mấy đời trước của Thất Huyết Đồng. Khi còn trẻ, người ấy có thiên tư xuất chúng, được Liên Minh triệu đi, từ đó suốt đời không thể trở về.
Đến khi già yếu, ông chọn định cư tại đây, sáng lập ra vương triều nhỏ này. Cho đến lúc tọa hoá, ông cũng không thể quay lại Thất Huyết Đồng.
Một quốc gia như vậy, những biến cố xảy ra trong đó, tự nhiên được Thất Huyết Đồng đặc biệt coi trọng.
Ban đầu vốn định phái một đệ tử Nhị Hỏa đến xử lý việc này, nhưng vì Thất Gia muốn đưa Từ Thanh ra ngoài, nên dứt khoát giao việc ấy cho Từ Thanh.
Dưới ánh bình minh, làn khói bếp mỏng manh từ nhà dân trong tiểu quốc lượn lờ bay lên. Từ trên không nhìn xuống, nơi đây vẫn giữ được vẻ yên bình hiếm có, là một trong số ít quốc gia còn tương đối an toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-638-vat-quy-di-2.html.]
Sở dĩ có thể như vậy, là vì vị trưởng lão Thất Huyết Đồng năm xưa đã bố trí trận pháp bao quanh quốc thổ, trận pháp ấy có thể ngăn cản tất cả tu sĩ dưới Kết Đan, nếu không được cho phép thì khó lòng bước vào.
Nhưng hiển nhiên gần đây, trận pháp của tiểu quốc này đã phát sinh sơ suất, dẫn đến có dị chủng quỷ dị xâm nhập.
Cụ thể thế nào, Từ Thanh đã đọc kỹ hồ sơ trước khi xuất phát. Theo đó, hai mươi ngày trước, trong quốc nội có đến chín mươi chín người c.h.ế.t bất ngờ, sau đó hóa thành hành thi, gây rối loạn khắp nơi.
Vì tiểu quốc này đã quy phục Thất Huyết Đồng, nên Thất Huyết Đồng từng cử một đệ tử Trúc Cơ của Đệ Lục Phong đến luân phiên trấn giữ. Đệ tử này tuy chưa đạt đến Nhất Hỏa, nhưng tuyệt không phải tán tu tầm thường có thể so sánh. Dưới tay y rất nhanh đã dẹp yên, hơn nữa còn điều tra được hung thủ và xử lý tận gốc.
Thế nhưng, mười ngày trước, cảnh tượng ấy lại tái diễn.
Hung thủ vẫn là người ấy, giống hệt không khác chút nào.
Tới lúc này, vị đệ tử Đệ Lục Phong kia liền hiểu rằng, việc này tất là quỷ dị. Thế nên lập tức báo về tông môn, yêu cầu nhất định trong vòng mười ngày phải phái người tới tiếp ứng. Hắn ta phán đoán, lần kế tiếp sẽ xảy ra đúng mười ngày sau.
Từ Thanh đến đúng vào ngày thứ mười.
Sau khi tới nơi, hắn không hề thông báo cho quốc chủ tiểu quốc này hay vị đệ tử Đệ Lục Phong đang trấn giữ, mà trực tiếp điều khiển pháp thuyền bay ra khỏi phạm vi quốc thổ, bay đi thật xa, rồi mới lặng lẽ mang theo Đinh Tuyết rời khỏi pháp thuyền, ẩn mình quay trở lại, tay cầm đồng hành ngọc giản, âm thầm dạo bước trong đô thành của tiểu quốc.
Nơi này, tầm mắt nhìn đến đâu cũng là người phàm. Do có trận pháp bao quanh bảo vệ, nên trạng thái của dân chúng nhìn chung tốt hơn nhiều so với những người nghèo khổ mà Từ Thanh từng thấy trước kia.
Tuy vẫn tồn tại dị chất, nhưng chưa đến mức toàn thân thối rữa, đen xanh cận kề dị hóa. Trên đường phố người qua lại không ít, tiếng cười rộn rã vang lên.
Đinh Tuyết hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh.
Từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng đặt chân đến một tiểu quốc Nhân tộc thế này, nhưng cô ta không ngốc, nhờ hồ sơ nên cũng hiểu rõ đại khái về thế giới này, lại càng biết rõ mục tiêu hiện giờ là tìm ra dị loại quỷ dị, cho nên không làm phiền Từ Thanh, chỉ lặng lẽ đi sát phía sau hắn.
Thao Dang
Từ Thanh bước đi trên đường, ngoại nhân hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh hắn, đây là hiệu quả của một loại phù ẩn thân cấp thấp trong Liên Minh, người không đạt đến cảnh giới Trúc Cơ thì không thể phát giác được sóng d.a.o động của phù chú này.
Cứ như vậy, một canh giờ trôi qua, Từ Thanh đi quanh khắp tiểu quốc một vòng, c.uối cùng dừng lại trước một căn nhà dân, cúi đầu nhìn cái bóng của mình, từ trong Bóng ảnh truyền ra sóng suy nghĩ, nó đã cảm nhận được tại đây có tồn tại quỷ dị.
Nhiệm vụ này với người khác có lẽ là gian nan, nhưng với Từ Thanh thì lại vô cùng đơn giản. Hắn không do dự bước tới trước, trực tiếp đi vào căn nhà kia. Ngay khoảnh khắc đặt chân vào trong, một luồng âm phong rít gào ập tới.
Từ Thanh không cần ra tay, Bóng ảnh của hắn đột ngột tản ra, mạnh mẽ nuốt trọn. Âm phong lập tức tan biến, bị hút sạch vào trong bóng. Khi tiếng nhai nhóp nhép vang lên, dị loại tại nơi đây cũng theo đó mà tiêu tán.
Sau đó, Từ Thanh đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ chờ đợi. Một lát sau, hàng mày hắn khẽ nhướng lên, Bóng ảnh lại truyền tới một thông tin mới: nó đã phát hiện dị loại tại một nơi khác.
“Chẳng lẽ lại là tộc Quỷ U?” Từ Thanh trầm ngâm, rồi mang theo Đinh Tuyết đang đợi ngoài cửa đến nơi Bóng ảnh chỉ điểm. Tại đó, hắn cảm nhận được khí tức quỷ dị, rồi rất nhanh, dưới sự nuốt chửng của Bóng ảnh, dị loại tại đây cũng bị dọn sạch.
“…Không…phải…một…thể…”
Bóng ảnh vừa nhai vừa truyền ra cảm xúc rời rạc. Từ Thanh nhíu mày, lão tổ Kim Cang Tông thấy vậy liền nhanh chóng truyền âm:
“Chủ nhân, ý của Tiểu Ảnh là thứ này không phải là một dị loại, mà là hai cá thể khác nhau. Hơn nữa hương vị không giống tộc Quỷ U, nên khả năng cao không phải người của tộc đó. Nó cảm thấy, cái này càng giống như là một loại tử thái quỷ dị phát sinh từ một vật phẩm nào đó.”