Quang Âm Chi Ngoại - Chương 648: Linh Tàng – Quy Hư – Uẩn Thần. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-05 17:09:49
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những điều vừa rồi, Đinh Tuyết tuy nghe thấy, nhưng lại không thể lưu giữ được trong đầu.
Có những chuyện, khi tu vi chưa đủ, biết rồi lại thành họa.
Lúc này vừa hạ xuống mảnh đất ác địa này, lòng Từ Thanh vẫn còn đang dâng trào rung động.
Thất Gia liếc nhìn hắn một cái, biết rõ hắn đang tiêu hóa những lời vừa nghe, liền dẫn hắn cùng Đinh Tuyết tiến về phía một trấn nhỏ phía trước, nơi mà Thất Gia đã chọn sẵn.
Thao Dang
Trấn nhỏ này nằm dưới chân dãy Nam Nhạc, tuy cách dãy núi hóa thân của Nam Nhạc Quỷ Đế còn rất xa, nhưng vì ngọn núi ấy quá cao, cho nên chỉ cần ngẩng đầu tại đây là có thể trông thấy thân ảnh xa xa của Quỷ Đế.
Hơn nữa vị trí nơi này lại ở chính diện, rất thuận lợi để quan sát.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ ở lại trấn này, Từ Thanh, mỗi ngày ngươi phải quan sát vị Quỷ Đế này, thời hạn là một trăm ngày, cho đến khi có thể vẽ lại hình dáng của y trong tâm khảm.”
Thất Gia chắp tay sau lưng, lời nói vang vọng, dẫn Từ Thanh cùng Đinh Tuyết, kẻ vừa nhìn thấy vẻ nghiêm nghị của Thất Gia đã không dám lên tiếng, đi vào trấn nhỏ.
Trấn này không lớn, mặt đất đầy rẫy dơ bẩn, mùa này tiết trời hanh lạnh, gió thu thổi qua c.uốn theo đám lá khô đầy rẫy, tích tụ khắp các góc tường, khiến toàn bộ trấn nhỏ trông có chút tiêu điều, hiu hắt.
Nhưng nơi đây lại có một điểm đặc biệt khác thường, dân cư trong trấn, người già và thiếu niên, số lượng ngang nhau…
Điểm này khiến Từ Thanh lập tức chú ý.
Đinh Tuyết không hiểu điều này đại biểu cho điều gì, nhưng Từ Thanh thì lại nhìn ra một vài dấu vết, dù vậy hắn cũng không tra xét thêm, bởi hiện tại việc quan trọng nhất với hắn chính là vẽ lại hình ảnh dãy Nam Nhạc Quỷ Đế Sơn.
Mà sự xuất hiện của ba người bọn họ, cũng nhanh chóng thu hút sự tò mò của dân trong trấn.
Bởi nơi này rất hiếm khi có người ngoài ghé đến, nhưng vì Từ Thanh và Đinh Tuyết lúc đến đều đã che giấu khí tức, Thất Gia cũng không ngoại lệ, nên trong mắt những người khác, ba người họ trông giống như một gia đình bình thường, chẳng có gì khác lạ.
Thế nhưng, trong thế giới nơi ăn thịt người là chuyện thường tình, tất cả mọi người đều cảnh giác, đối với kẻ lạ từ ngoài đến, bản năng của họ là địch ý và xa lánh.
Dù Thất Gia đã mua lại một căn nhà tại đây, dẫn Từ Thanh cùng Đinh Tuyết sinh sống, thì sự xa cách và địch ý kia vẫn không hề thay đổi.
Với điều đó, Từ Thanh không lấy làm khó chịu, mỗi ngày hắn đều ngồi xếp bằng trong phòng, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy dãy Quỷ Đế Sơn hùng vĩ kia, tựa như khi từng ngộ đạo với Nhất Đao Thái Thương, hắn gắng sức vẽ lại hình ảnh ấy trong tâm thần.
Song quá trình này vô cùng gian nan, khó hơn cảm ngộ Nhất Đao Thái Thương vô số lần, nhưng Từ Thanh không hề nóng vội, mỗi ngày vẫn chăm chú nhìn ngắm, để rồi cả người dần dần đắm chìm trong tĩnh lặng, trong đầu trở nên dần thanh tĩnh không nhiễm bụi trần.
Còn Thất Gia thì mỗi ngày đều dẫn theo Đinh Tuyết, đi dạo khắp trấn nhỏ, nét mặt hòa nhã tươi cười, bộ dạng hòa đồng dễ gần, rất thích trò chuyện cùng người khác, dần dà cũng trở nên thân thiết với dân cư lân cận.
Mỗi khi có người hỏi về lai lịch, Thất Gia liền ra vẻ chua xót, không hé môi nửa lời, người khác thấy vậy, phần lớn đều như có điều suy nghĩ, trong đầu không khỏi tưởng tượng ra đủ loại quá khứ bi thương của lão đầu trước mắt.
Thế nhưng nếu ai hỏi đến cô bé bên cạnh lão, thì Thất Gia liền không còn vẻ đau khổ, mà sẽ hãnh diện khoe khoang với mọi người rằng, đây là ái nữ của ta, còn cái tên suốt ngày ru rú trong phòng kia chính là… nữ tế ở rể của ta.
Đinh Tuyết mỗi lần nghe Thất Gia nói như vậy, đều vui vẻ ra mặt, còn bày ra vẻ thẹn thùng.
Cứ thế, ba người họ liền sống yên ổn trong trấn nhỏ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-648-linh-tang-quy-hu-uan-than-2.html.]
Ngày tháng trôi qua, mọi thứ đều yên bình, Từ Thanh ngày ngày cảm ngộ, Thất Gia thì dẫn theo Đinh Tuyết ra ngoài dạo chơi.
Khi đã dần thân thuộc với dân cư trong trấn, thì cư dân nơi đây cũng dần buông bỏ cảnh giác.
Mà sự kỳ lạ của trấn nhỏ này, cũng dần bộc lộ ra.
Dân cư trong trấn tuy sống khổ cực, nhưng lại rất đoàn kết; hơn nữa dù lúc đầu đối với ba người Thất Gia mang đầy địch ý, song sau khi tiếp nhận rồi, lại lộ ra sự ôn hòa và thiện lương.
Cảnh tượng như vậy, trong thế đạo hiện tại… quả thực rất hiếm thấy.
Ngoài ra, trong trấn có rất nhiều người già và trẻ nhỏ, điều này chứng tỏ… trấn này suốt nhiều năm qua rất ít gặp nguy hiểm, cho nên những người già yếu và trẻ nhỏ không có năng lực tự bảo vệ mới có thể sống sót được.
Đồng thời, ở một góc trong trấn còn có một ngôi trường nhỏ, tiên sinh phụ trách việc dạy chữ cho bọn trẻ trong trấn.
Mỗi ngày từ ngôi trường ấy vang lên tiếng đọc sách non nớt, luôn khiến cho người dân trong trấn mỉm cười vui vẻ.
Và trong số những đứa trẻ ấy, có một cậu bé mà Thất Gia đặc biệt yêu thích.
Đó là một bé trai tám, chín tuổi, diện mạo rất khôi ngô.
Cậu bé này có đôi phần khác biệt với những đứa trẻ khác, bởi vì trên người rất sạch sẽ, gương mặt cũng tinh tươm, mang theo một chiếc túi da nhỏ làm cặp sách, mỗi ngày đi học rồi tan học, đều cực kỳ lễ phép với mọi người.
Có lúc Thất Gia dẫn Đinh Tuyết dạo phố, gặp phải cậu bé này, cậu ta sẽ vì ánh nhìn của Đinh Tuyết mà xấu hổ, vì cái nhìn của Thất Gia mà rụt rè, nhưng vẫn rất lễ phép cúi chào, sau đó nhanh chóng chạy về nhà.
Nhà của cậu bé, nằm ngay sát bên chỗ ở của Thất Gia. Phụ thân của cậu là một thợ mộc, còn mẫu thân thì nhận làm quần áo, dệt vải cho hàng xóm trong xóm. Mỗi buổi sáng, họ sẽ tiễn con đi học, đến hoàng hôn lại đứng ở cửa chờ con về.
Đêm xuống, trong nhà luôn sáng đèn, từ những chiếc bóng nơi cửa sổ, có thể thấy bóng dáng một nhà ba người thật đầm ấm, an yên.
Nhìn sao cũng chỉ thấy một gia đình bình thường.
Thế nhưng, trong mắt Thất Gia lại ngày càng sáng rực, thậm chí có một lần khi đang ngồi cạnh Từ Thanh, lúc đó đang tập trung ngắm nhìn Quỷ Đế Sơn, thì lão mỉm cười mở miệng:
“Lão Tứ, ngươi nói xem, nếu ta tìm thêm cho mấy sư huynh sư muội các ngươi một lão Ngũ, thì thế nào?”
Từ Thanh chẳng chút phản ứng, vẫn nhìn chằm chằm Quỷ Đế Sơn, đôi mắt dần trở nên vô thần, cho đến khi bất tri bất giác… chậm rãi nhắm lại.
Trong tâm thần hắn, một bóng hình Quỷ Đế đang nhanh chóng hình thành.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, sau khi hiện hình, hình ảnh ấy lại không ngừng rõ nét hơn, thậm chí còn dần dần hiện ra… thần vận.
“Hử?” Thất Gia đang nói thì bất chợt nghiêng đầu nhìn về phía Từ Thanh, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Mới chưa đầy một tháng, đã được đến mức này? Không tệ a, tốc độ này so với lúc ta còn trẻ thì…” Giọng Thất Gia đột ngột ngưng lại, ngay sau đó con mắt mở to, nhìn chằm chằm vào Từ Thanh, dần dần lộ ra vẻ chấn động.
“Tiểu tử này đang làm cái gì vậy… Ta chỉ bảo nó dựng hình thần trong tâm là đủ rồi, thế mà nó lại đang… tập trung họa ra thần vận!!”