Quang Âm Chi Ngoại - Chương 653: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu (Mưa núi sắp đến, gió đã đầy lầu). (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-07 06:29:29
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong mắt Tiểu Câm tràn ngập kinh hoảng, thân thể run rẩy, muốn giãy giụa, nhưng bàn tay phải của Từ Thanh như kềm sắt, siết c.h.ặ.t lấy cổ gã, khiến gã dù cố vùng vẫy thế nào cũng đều vô ích.
Sự chênh lệch tu vi quá lớn cũng khiến gã hoàn toàn không có chút khả năng phản kháng.
Cho dù… gã đã gần như đạt đến Trúc Cơ.
Sở dĩ nói là “gần như”, là bởi vì tu vi của Tiểu Câm vô cùng kỳ lạ, nằm giữa Ngưng Khí và Trúc Cơ, giống như quá trình Trúc Cơ chưa hoàn tất.
Nơi đây được xem là khu phố nhộn nhịp, xung quanh có không ít người qua lại, cũng có nhiều đệ tử của Thất Huyết Đồng và các tông môn khác. Nhưng khi mọi người nhìn thấy cảnh Từ Thanh đang chế trụ Tiểu Câm, ai nấy đều biến sắc, người phàm vội tránh đường, còn tu sĩ thì cúi đầu hành lễ với Từ Thanh.
Với thân phận hiện giờ của Từ Thanh trong Liên Minh Bát Tông, đừng nói là nắm cổ một đệ tử, dù có g.i.ế.t người ngay giữa phố cũng chẳng ai dám cản.
Thao Dang
Nhiều nhất cũng chỉ bị trách mắng một chút, mà nếu hắn có lý do chính đáng, ngay cả lời trách cũng không có.
Dù sao, hắn đã là đại diện cho thế hệ đệ tử hiện tại của Liên Minh Bát Tông.
Từ Thanh lạnh lùng nhìn Tiểu Câm. Hắn nhớ rất rõ lần tuần tra sông trước đây, Tiểu Câm là cảnh giới Ngưng Khí đại viên mãn, dường như đã sắp bước vào Trúc Cơ. Thế mà giờ lại là trạng thái thế này, kết hợp với cảnh tượng hắn thấy lúc dùng Quỷ Đế Sơn quan sát, một đáp án lập tức hiện lên trong đầu Từ Thanh.
Hắn xác định, người trước mắt này chỉ là một cái xác rỗng, hồn phách bên trong tuyệt đối không phải Tiểu Câm.
Thấy kẻ kia vẫn không nói lời nào, Từ Thanh liền xách gã lên, lao thẳng về bến đậu pháp thuyền.
Tới nơi, hắn lấy ra chiếc pháp thuyền của mình mà hiện tại vẫn còn một lần lực lượng tự bạo c.uối cùng, bước thẳng vào khoang thuyền. Ngay khoảnh khắc đó, tay phải của Từ Thanh bùng lên Hắc Hỏa Hồn Diệt, trực tiếp truyền từ cổ Tiểu Câm xuyên thẳng vào cơ thể gã.
Ngay sau đó, âm thanh rên rỉ thê lương vang ra từ miệng Tiểu Câm. Cơ thể gã yếu đi thấy rõ, toàn thân run rẩy kịch liệt, hồn phách bị Hắc Hỏa Hồn Diệt của Từ Thanh rút ra ngoài.
Linh hồn này không giống hình dạng Tiểu Câm, mà là một đoàn hắc vụ biến hóa không ngừng, tỏa ra khí tức tà dị, dị chất nồng đậm, tựa như muốn ô uế bốn phương.
Nhưng dưới sự thiêu đốt của Hắc Hỏa Hồn Diệt của Từ Thanh, nó chỉ biết run rẩy. Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, khi Bóng ảnh của Từ Thanh lan ra, mở mắt lộ ra ý niệm đói khát và muốn thôn phệ, linh hồn ấy run lên càng dữ dội.
c.uối cùng, Từ Thanh hít sâu một hơi, trực tiếp nuốt linh hồn kia vào cơ thể, trấn áp ngay tại pháp khiếu thứ sáu mươi mốt, để hỏa diễm pháp lực thiêu đốt, không ngừng luyện hóa.
Cùng lúc ấy, thân thể Tiểu Câm khẽ run lên, trong đôi mắt dần hiện ra thần thái quen thuộc mà Từ Thanh từng biết.
Từ Thanh sắc mặt lạnh lùng, buông tay ra.
Cơ thể Tiểu Câm rơi xuống đất, thở dốc từng hơi, ánh mắt mơ hồ. Nhưng rất nhanh, gã như nhớ ra điều gì, sắc mặt trở nên âm trầm, trong mắt lộ ra sát ý.
Ngay sau đó, gã quỳ xuống trước mặt Từ Thanh, dập đầu ba cái, rồi ngẩng đầu lên nhìn Từ Thanh bằng ánh mắt đầy cảm kích.
Từ Thanh chăm chú quan sát Tiểu Câm một lúc, nhàn nhạt mở miệng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-653-son-vu-duc-lai-phong-man-lau-mua-nui-sap-den-gio-da-day-lau-1.html.]
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Câm lập tức lấy ra một ngọc giản, nhanh chóng ghi ấn thần thức vào bên trong, rồi hai tay c.ung kính dâng lên cho Từ Thanh. Sau khi Từ Thanh nhận lấy, Tiểu Câm cúi đầu nhìn thân thể mình không còn mặc áo da chó, rõ ràng lộ ra vẻ không được tự nhiên.
“Đi thay vào đi.” Từ Thanh điềm đạm truyền âm.
Tiểu Câm liền từ trong túi trữ vật lấy ra chiếc áo da chó quen thuộc, mặc lên người. Sau đó, sắc mặt gã mới bình tĩnh trở lại, ngồi xổm xuống chờ đợi mệnh lệnh của Từ Thanh.
Từ Thanh xem xét ngọc giản, rất nhanh đã hiểu rõ căn nguyên sự việc.
Tất cả… đều bắt nguồn từ lần Trúc Cơ của Tiểu Câm.
Tu sĩ khi Trúc Cơ, sẽ có đại khủng bố giáng lâm, vì vậy cần thuê nơi bảo hộ của tông môn, mượn ánh sáng từ đó để bảo vệ bản thân.
Tiểu Câm cũng quả thật đã làm như vậy. Nhưng bản thân gã rất kỳ lạ, trực giác và cảm giác vượt xa người thường, nhạy bén đến mức kinh người. Loại trực giác kinh hoàng này thường ngày mang lại cho gã vô số lợi ích, ngay cả sự tồn tại của Bóng ảnh, gã cũng có thể cảm nhận được.
Thế nhưng... ngay khoảnh khắc Trúc Cơ, loại trực giác ấy lại trở thành nhược điểm trí mạng. Trực giác và sự mẫn cảm ấy giống như một ngọn đuốc rực sáng, không những thu hút thêm vô số tồn tại không rõ, mà còn tạo điều kiện cho những tồn tại đó tiếp cận và chiếm lấy gã.
Thế là, trong Trúc Cơ, gã gặp phải đại khủng bố, bị những bóng đen từ thế giới khác lao tới chiếm lấy thân thể, trong đó có một tên đã thành công phụ thân, trấn áp hồn phách Tiểu Câm, suýt chút nữa đoạt xá hoàn toàn.
Nếu không nhờ Từ Thanh kịp thời phát hiện, chỉ sợ một thời gian sau, hồn phách của Tiểu Câm sẽ bị dung hợp rồi nuốt trọn, đến lúc đó... ngay cả sơ hở cũng khó xuất hiện, người ngoài càng không dễ phát giác.
Từ Thanh trầm ngâm, liếc mắt nhìn Tiểu Câm đang quỳ đó, thân thể dù còn yếu, nhưng thần sắc lại rất điềm tĩnh, trong lòng hắn hiện lên những biểu hiện trước đây của tên này. Ở một mức độ nào đó, Tiểu Câm kỳ thực đã trở thành người thân cận trực tiếp của hắn.
Dù sao thì, ngay từ đầu, Tiểu Câm đã nhiều lần thể hiện ý nguyện muốn đi theo, sau này cũng hết sức tận tụy khi phục vụ tại bộ phận mà Từ Thanh phụ trách.
Vì thế, Từ Thanh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt mở miệng:
“Ngươi ở chỗ ta, Trúc Cơ.”
Trong mắt Tiểu Câm lập tức sáng rực, không một chút do dự, ngồi xếp bằng xuống ngay tại chỗ.
Trong nhận thức của gã, dù Trúc Cơ có khủng bố thế nào, chỉ cần Từ Thanh ở đây, thì mọi thứ đều không đáng sợ.
Thế là, trong tư thế ngồi thiền, Tiểu Câm nhanh chóng ổn định hơi thở, vận hành tu vi. Bên ngoài, trời dần vào đêm khuya.
Từ Thanh cũng nhập định tọa thiền, cho đến giờ Sửu (khoảng 3 giờ sáng), hắn mở mắt nhìn về phía Tiểu Câm.
Lúc này, trong cơ thể Tiểu Câm linh lực đang dâng trào như triều cường, đang tìm kiếm pháp khiếu để Trúc Cơ, mà bốn phía quanh đó, gió âm u nổi lên từng trận.
Từ Thanh sắc mặt bình thản, trên đỉnh đầu hắn, Hoa Cái chợt lóe sáng, một chiếc ô đen lớn lập tức hiện hình, được hắn vung tay, đưa thẳng đến trên đầu Tiểu Câm. Chiếc ô đen lập tức áp xuống một chưởng, luồng ánh sáng dày đặc bao phủ toàn thân Tiểu Câm.