Chưa kết thúc.
Đôi mắt Từ Thanh đỏ rực, sát niệm điên c.uồng, trong khoảnh khắc đã đuổi theo.
Cùng lúc đó, bầu trời vang rền dữ dội, Thất Gia sắc mặt âm trầm, sát ý ngút trời trong ánh mắt. Cũng giống như Từ Thanh, lão đang phát tiết sự tự trách trong lòng.
Suốt thời gian qua, sự tự trách ấy dằn vặt lão vô cùng. Lão cho rằng chính vì mình không tính hết mọi chuyện, mới dẫn đến kết cục thảm thiết này.
Lão cho rằng vì năng lực bản thân chưa đủ, nên mới xảy ra bi kịch.
Lão cho rằng do chiến lực của mình vẫn chưa đủ mạnh, nên khi chuyện xảy ra lại chẳng thể nghịch chuyển càn khôn.
Lão không muốn như vậy, lão không cam tâm như vậy, và càng không thể để một bi kịch tương tự lặp lại với những người mà lão yêu quý, quen thuộc.
Cho nên, mỗi một lần lão ra tay đều mang theo sát ý sâu tận trong tâm khảm, là sự phát tiết từ đáy lòng. Lão chẳng triển khai pháp thuật gì, vì như thế không đủ để khiến lòng lão thông suốt.
Lão muốn dùng chính đôi tay mình, để trấn sát tất cả trước mắt.
Giờ phút này mỗi một đòn tung ra, đều khiến thiên địa ầm vang, phong vân c.uộn xoáy, không gian vỡ nát, mỗi một quyền đều khiến một tòa Bí Tàng trong cơ thể lão bùng phát, tựa như muốn trấn áp vạn cổ.
Tất cả những điều ấy khiến cự nhân nham thạch với thân hình khổng lồ kia lộ rõ vẻ kinh hãi, thân thể không kìm được mà liên tục lùi lại, miệng gào lên thảm thiết, trong mắt tràn ngập sợ hã, tựa hồ đối với chiến lực của Thất Gia, gã cực kỳ kiêng dè.
Mà thân thể gã, dưới sự oanh kích liên tục của Thất Gia, đang không ngừng tan vỡ: cánh tay trái nổ tung, hai chân vỡ vụn, thân thể sụp đổ... vô số tảng đá to lớn vỡ nát rơi rào rào xuống mặt đất, vang lên những tiếng ầm ầm dữ dội.
Về phần hai thành viên cốt lõi của Chúc Chiếu, sắc mặt cũng đại biến, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh hoảng tột độ, cả hai đều phun m.á.u không ngừng.
Mặt nạ Thần Linh của bọn họ đã vỡ tan, thân thể cũng trọng thương nặng nề. Nếu không nhờ phần lớn lực đạo bị cự nhân nham thạch gánh chịu thay, e rằng giờ đây họ đã thân vong tại chỗ.
“Linh Tàng Đại Viên Mãn!!”
Hai người kinh hô thất thanh, da đầu tê rần, lúc này thấy cự nhân nham thạch tiếp tục sụp đổ, liền vội vàng thối lui thật nhanh.
Mà nơi cao hơn nữa trên bầu trời, Huyết Luyện Tử đang đứng sừng sững, lạnh lùng nhìn xuống tất cả.
Có lão trấn áp, trận chiến này… sẽ không thể lệch khỏi quỹ đạo.
Lão đang đợi, đợi Chúc Chiếu phái người đến tiếp viện, hoặc đợi Chúc Chiếu bộc lộ sức mạnh mạnh mẽ hơn nữa. Đến khi ấy… mới là lúc lão ra tay!
Trên trời đang chiến.
Dưới đất cũng đang chiến.
Sát cơ trong mắt Từ Thanh càng lúc càng mãnh liệt, hắn gầm lên truy đuổi.
Mà bên phía Thánh Quân Tử, m.á.u tươi điên c.uồng phun ra, thân thể loạng choạng lùi lại. Y cảm nhận được Pháp Khiếu thứ 121 trong người mình đã vỡ nát, tòa Thiên c.ung hư ảo thứ tám, giới hạn cao nhất của Kết Đan cảnh, cũng tan biến.
Y bật cười thảm, trong mắt càng thêm điên c.uồng, ngập tràn oán độc, hung hăng nhìn chằm chằm Từ Thanh.
Y hận Từ Thanh.
Y đến tận xương tủy!
Cũng ghen tỵ với Từ Thanh.
Ghen tỵ đến tột cùng!
Ngày xưa, y từng là thiên kiêu đệ nhất của thế hệ này trong Liên Minh, là người gánh vác vô số vinh quang và kỳ vọng, hào quang rực rỡ trước người đời, oai phong trấn áp cả một thế hệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-683-thanh-quan-tu-vong-1.html.]
Thế nhưng, vận mệnh lại bạc đãi y đến tột cùng.
Y rõ ràng có thiên tư tuyệt thế, rõ ràng dung mạo xuất chúng, rõ ràng lẽ ra phải sinh ra giữa ánh sáng, lẽ ra nên có một tương lai rực rỡ vô hạn.
Nhưng trời sinh y lại là một kẻ song sinh quái dị, xấu xí đến ghê tởm.
Y không buông xuôi.
Y cắn răng chịu đựng ánh mắt khinh thường của vô số người, chịu đựng bao ghét bỏ và ghê sợ, tự mình không ngừng nỗ lực, không ngừng tu luyện, không ngừng vùng vẫy.
c.uối cùng... y nuốt sống đệ đệ sinh đôi của mình, khiến bản thân trở nên hoàn chỉnh.
Dựa vào cố gắng của chính mình, y vượt qua tất cả đồng lứa, đứng trên đỉnh cao của chính mình.
Tất cả những đắng cay và dày vò trong quá trình ấy, chỉ có bản thân y, mới hiểu được tường tận, từng đêm khuya lặng lẽ, âm thầm nếm trải.
Vậy mà đến khi ấy, ánh mắt của tổ phụ, trong ánh kỳ vọng lại lộ ra thêm một phần tham lam.
Y không thể cự tuyệt, cũng không dám từ chối, tổ phụ đã ép y dung hợp một ngọn Mệnh Đăng có lợi có hại lẫn lộn vào trong cơ thể.
Sau đó, mọi chuyện lại càng khiến y cảm thấy vận mệnh quá tàn nhẫn.
Y rõ ràng đã đạt đến đỉnh cao chói lọi chưa từng có trong lịch sử Liên Minh.
Y nghĩ, bản thân làm được đến mức đó, thì đáng lẽ vận mệnh của y phải đổi thay tốt đẹp hơn.
Nhưng từ trong ánh mắt của tổ phụ… y chỉ thấy ngày càng nhiều lòng tham.
Thánh Quân Tử không phải kẻ ngu. Nhưng y chỉ có thể im lặng.
Mãi đến lúc Mệnh Đăng bị Từ Thanh đoạt đi, bản thân bị trọng thương, thoạt nhìn thì bi thảm, nhưng sâu trong tâm khảm y lại là một tia… giải thoát.
Chỉ là y nằm mơ cũng không ngờ, để sống sót, y lại bị Liên Minh chú ý, bị Ký sinh Kim Ô.
Tất cả những điều đó đã đẩy nội tâm y đến cực hạn, khiến y sinh ra tâm tính vặn vẹo.
Y không thể phản kháng tổ phụ. Nhưng y có thể hận Từ Thanh.
Y không dám chống lại Minh chủ. Nhưng y có thể oán hận Từ Thanh.
Tại sao?
Tại sao ngươi, Từ Thanh, có thể có ánh sáng trong tim?
Tại sao ngươi không đau khổ cùng ta?
Tại sao ngươi không c.h.ế.t cùng ta?
Thao Dang
Ý niệm này hóa thành oán độc, không ngừng bùng phát trong đáy lòng Thánh Quân Tử.
Và nguyên nhân gốc rễ, khiến y oán hận Từ Thanh đến cực điểm, chính là bởi vì…
Y ghen tỵ.
Ghen tỵ đến phát điên.
Vì Từ Thanh là một người, mà trong tâm vẫn còn có ánh sáng.