Khoảnh khắc Thái Sơ Ly U Trụ rung động, Từ Thanh rõ ràng cảm nhận Quỷ Đế Sơn trong thức hải của cũng chấn động theo, đồng thời mấy chục phù văn đột nhiên hiện từ ngọn núi .
Những phù văn tỏa chiến ý mãnh liệt, khiến Từ Thanh khi cảm nhận thì trầm ngâm suy nghĩ.
“Chẳng lẽ đây là cái mà Đội trưởng là Chiến Chi Linh Ấn? Nếu đúng thì xem việc lĩnh ngộ thật sự dễ, khó chút nào…”
Từ Thanh nghĩ ngợi, nhưng vẫn thể khẳng định những phù văn đúng là Chiến Chi Linh Ấn như Đội trưởng từng .
Tuy , cảm nhận mấy cái phù văn thể trích xuất ngoài.
Vì liền giơ tay lên, theo ý niệm động, lập tức một trong mấy chục Chiến Chi Linh Ấn biến mất khỏi thức hải, xuất hiện trong lòng bàn tay .
Hào quang chói lọi, chiến ý càng thêm mãnh liệt, khiến Từ Thanh cảm thấy phù ấn thể dùng một loại thuật pháp, mang theo khả năng sát thương nhất định.
“Đại sư , đây là cái , là Chiến Linh…” Từ Thanh đầu, định hỏi, nhưng Đội trưởng đang mải mê tưởng tượng cảnh trở thành Chấp Kiếm Giả, chợt ngẩn .
“Chiến Chi Linh Ấn? Ngươi lĩnh ngộ từ khi nào , cái ... dễ mà, tệ tệ, cộng điểm đấy.” Đội trưởng sững một chút, nhưng nhanh lấy dáng vẻ bình thản, vẻ gì ghê gớm.
“Lúc nãy Thái Sơ Ly U Trụ rung lên thì tự nhiên chúng nó hiện trong thức hải .” Từ Thanh gật đầu, trong lòng dấy lên một tia nghi ngờ, phản ứng của Đội trưởng dường như gì đó đúng.
Mà thường thì... quả đúng là gì đó đúng thật.
Đội trưởng ho khẽ một tiếng, đè nén nỗi chua xót trong lòng, ha hả.
“Tiểu A Thanh , ngươi tư chất tồi, nhưng so với thì vẫn còn kém. Cái cũng lĩnh ngộ thành công , mới nãy đó. Cho nên ngươi nhớ nè, đừng vội tự mãn. Một cái Linh Ấn đáng gì, lĩnh ngộ hẳn năm cái cơ, gì , bởi vì cộng điểm thì chín cái lận!”
Từ Thanh lặng lẽ cảm ứng thức hải, bên trong hiện rõ hơn ba mươi cái Chiến Chi Linh Ấn, gì, nhưng trong lòng càng thêm chắc chắn rằng, chuyện căn bản đơn giản như Đội trưởng .
“Được , ngươi tiếp tục lĩnh ngộ , tìm lão tổ đây.” Đội trưởng , vội vã rời , trong lòng cực kỳ áp lực. Bởi vì Từ Thanh lĩnh ngộ dễ như trở bàn tay như thế, nếu sớm thành công, chẳng là tự vả mặt ?
Thấy Đội trưởng rời , Từ Thanh cũng định về nghiên cứu mấy cái Linh Ấn , nên hướng về phía nơi ở.
Thế nhưng, cả hai bước vài bước, Đội trưởng bỗng nhiên sững , y hồi tưởng lời Từ Thanh , chú ý tới hai chữ: “chúng nó”.
Đôi mắt lập tức trừng to, phắt đầu .
“Đợi , Từ Thanh, ngươi ‘chúng nó’?!”
Từ Thanh dừng bước.
“Ngươi… ngươi lĩnh ngộ bao nhiêu cái?” Đội trưởng rón rén hỏi.
Từ Thanh Đội trưởng một cái, nhẹ nhàng vung tay, lập tức hơn ba mươi cái Chiến Chi Linh Ấn bay , lượn vòng quanh tay , từng đợt chiến ý dâng trào ngớt.
Đội trưởng ngây tại chỗ.
“Những cái ... đều là hiện ư?!”
“ , Đội trưởng đúng, dễ lĩnh ngộ.” Từ Thanh chớp mắt, đáp.
Đội trưởng cạn lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-736-tu-huyen-gui-tin-2.html.]
Y cảm thấy cả đều mệt mỏi.
Lúc , y im lặng thu ánh mắt , đầu, vọt như gió, trong lòng thì gào thét:
"Ta tới Thái Sơ Ly U Trụ ngay! Không lĩnh ngộ bốn mươi cái thì chịu nổi!"
"...Bốn mươi cái vẫn chắc, lĩnh ngộ sáu mươi cái!"
Nhìn bóng lưng Đội trưởng đang lao như tên bắn, Từ Thanh tâm tình khoan khoái, xoay chậm rãi bước , vẻ mặt thư thái.
Thao Dang
Rất nhanh đó, Từ Thanh trở về nơi ở, bố trí cẩn thận bốn phía mới khoanh chân xuống, bắt đầu nghiên cứu những Chiến Chi Linh Ấn .
Hắn hiểu rõ vì bản thể lĩnh ngộ nhiều Linh Ấn đến thế, chuyện liên hệ trực tiếp với sự tồn tại của Quỷ Đế Sơn, bởi về một mặt nào đó, hai bên cùng nguồn gốc.
Cứ như , trong sự nghiên cứu của Từ Thanh, thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt ba ngày.
Đến đêm ngày thứ ba, Hoàng Nhất Khôn xuất hiện.
Rõ ràng là tình nguyện, đến liền ném cho Từ Thanh một mảnh ngọc giản, để một câu, chạy mất dạng như trốn quỷ.
“Lão tổ bảo đưa cho ngươi đấy!”
Mà lão tổ của Hoàng Nhất Khôn, đương nhiên chính là Tử Huyền Thượng Tiên.
Từ Thanh do dự cầm lấy ngọc giản, trầm mặc một lúc lâu, mới đưa thần niệm dung nhập trong, lập tức, trong đầu vang lên thanh âm đầy quyến rũ và lười biếng mang theo chút mị hoặc của Tử Huyền Thượng Tiên.
“Tiểu bằng hữu , nhớ tỷ tỷ ?”
Từ Thanh trầm mặc.
“Món quà ngươi tặng khi , tỷ thích đó nha!”
Từ Thanh ngẩng đầu, ánh mắt về hướng Thái Sơ Ly U Trụ, đoán Đội trưởng giờ chắc đang ở chỗ đó.
“Lá thư ngươi cho tỷ, tỷ cũng đấy. Không ngờ bình thường thì kiệm lời như thế, mà thư to gan như …”
“Ngươi chẳng mạnh mẽ, để khác đàm tiếu, trong tông môn tiện gặp nhiều, cho nên dùng thư qua , nhờ hồi âm ? Vậy thì tỷ nhờ Hoàng Nhất Khôn mang thư đến cho ngươi .”
Từ Thanh mắt trợn to, bàng hoàng.
“Còn nữa, xét thấy trong thư ngươi nài nỉ vì tên Trần Nhị Ngưu , thậm chí còn hứa với ít chuyện, thì chuyện của y… tạm thời so đo nữa.”
“ mà, những chuyện ngươi hứa, nhất định nuốt lời đó!”
Hô hấp của Từ Thanh trở nên dồn dập.
“Lần thì tỷ lời ngươi , đến Thái Sơ Ly U Trụ nữa, còn của Huyền U Tông, ngươi giúp trông nom một chút nhé!”
“Sau đó thì nhanh chóng về nha… Còn về chuyện ngươi tỷ xưng hô với ngươi như trong thư… tiểu bằng hữu đúng là chơi thật đó… nhưng chuyện thì còn xem biểu hiện của ngươi thế nào !”
Gân xanh nổi lên trán Từ Thanh, trầm mặc thật lâu, mãi mới bình tâm , đó lấy thẻ tre ghi nợ, tìm đến tên của Đội trưởng, hung hăng gạch bỏ dấu hỏi phía tên .