Đội trưởng buồn bực.
Từ Thanh trầm ngâm, đây là  đầu tiên  hiểu rõ về cảnh giới Nguyên Anh.
“Không  mấy chuyện  nữa, Tiểu sư ,  nghĩ ,  là  khi về, ngươi cứ thuận theo Tử Huyền Thượng Tiên ,   , nhắm mắt  là xong thôi, nếu  thì Đại sư  e là  thể cùng ngươi đến Phong Hải Quận ,  lo Tử Huyền Thượng Tiên sẽ vỗ một cái g.i.ế.t c.h.ế.t  mất.”
Thao Dang
Từ Thanh suy nghĩ một chút, lấy  một cái túi, đưa cho Đội trưởng.
“Trong ,  lẽ  thể giúp Đại sư  vượt qua kiếp nạn .”
“Bên trong là gì ?” Đội trưởng mắt sáng lên, nhận lấy  định mở , nhưng Từ Thanh  điềm tĩnh :
“Thuốc trị thương.”
Động tác của Đội trưởng khựng , ánh mắt u oán  Từ Thanh.
Từ Thanh  mảy may d.a.o động,  chẳng tin Đội trưởng sẽ gặp nguy đến tính mạng, cùng lắm thì chịu chút khổ thôi, mà với một  thích mạo hiểm, thích liều mạng như Đội trưởng,  lẽ suốt đời  ăn nhiều nhất chính là khổ,  thì thêm chút nữa cũng chẳng .
Dù gì thì Đội trưởng  thành tàn phế, vài ngày  cũng mọc , năm xưa chỉ còn cái đầu mà cũng hồi phục trong một tháng.
Đường đến Phong Hải Quận còn  xa, cùng lắm lúc đó mang đầu Đội trưởng theo là .
Nghĩ tới đây, Từ Thanh cảm thấy đến  tới Phong Hải Quận thì Đội trưởng   tung tăng nhảy nhót .
Đội trưởng thở dài, nhưng vẫn thu thuốc trị thương ,  lấy táo  cắn một miếng.
Y nghĩ thuốc cũng  thể bán lấy tiền, túi  giờ nghèo quá, tiền tích lũy  đó phần lớn  đổ  việc mua đề , mà nghĩ đến việc bao nhiêu linh thạch đổi  chỉ  một trượng hào quang, y  nhịn  lòng hiếu kỳ  trỗi dậy mãnh liệt.
“Ngươi  giúp    với Tử Huyền Thượng Tiên cũng , nhưng ngươi  thể  cho  , hôm đó lúc Đại Đế vấn tâm, ngươi  trả lời gì ?”
“Vấn đề   nghĩ  lâu , ngày nào cũng nghiền ngẫm, đêm đêm suy nghĩ, ngươi xem tóc  rụng luôn  đây .”
Đội trưởng chớp chớp mắt, thật  những lời y   đó, một mạch dàn dựng, đều là để dẫn đến câu hỏi .
Y cảm thấy   trong tuyết trắng   sai chiến thuật,  nên hỏi thẳng,  dọn đường  bằng cách  vài chuyện khác như thiên mệnh, Nguyên Anh, để đánh lạc hướng chú ý của Từ Thanh,  thuận thế mà hỏi, như  khả năng thành công sẽ cao hơn.
Ngay khoảnh khắc y hỏi  vấn đề đó, trong mật thất  phi chu, nơi Huyết Luyện Tử đang  xếp bằng nhập định, tai khẽ động, tập trung lắng , còn Đông U Thượng Nhân bên cạnh cũng đang ở trong mật thất,  về hướng Từ Thanh đang .
Thậm chí ở nơi xa xôi, nơi   thấy ,  Thái Sơ Ly U Trụ, vị Đại trưởng lão Chấp Kiếm  cũng ngẩng đầu,  về hướng phi chu của Liên Minh Bát Tông đang rời .
Khi mấy lão đầu  đều cẩn thận lắng  và chú ý, Từ Thanh liếc  tóc Đội trưởng.
Đội trưởng  Từ Thanh đầy trông ngóng.
“Đại sư , hôm đó trong tuyết,    cho    mà.” Từ Thanh nhẹ giọng .
Đội trưởng sững sờ, cố gắng hồi tưởng, cùng lúc đó Huyết Luyện Tử cũng cau mày bắt đầu nhớ , còn Đại trưởng lão Chấp Kiếm thì  mặt hiện lên vẻ bất ngờ.
Rất nhanh, Đội trưởng chợt nhớ , hôm đó khi y dò hỏi, Từ Thanh tuy   gì… nhưng  khạc  một bãi nước bọt.
“Ngươi… nước bọt?”
Nghĩ đến đây, Đội trưởng ngập ngừng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-792-thien-menh-gay-doi-2.html.]
Từ Thanh gật đầu.
“Ta  nhổ một bãi nước bọt  Thần Linh.”
Đội trưởng ngẩn .
“Rồi  nữa? Nhổ một cái là  vạn trượng?”
“Ta còn chửi nó là đồ chó đẻ.” Từ Thanh chỉ lên mảnh tàn diện của Thần Linh  bầu trời.
Huyết Luyện Tử sững sờ, Đại trưởng lão Chấp Kiếm Đình lộ  vẻ mặt kỳ dị, còn Đội trưởng đang  bên cạnh Từ Thanh, giờ phút  thì thào.
“Ngươi… ngươi chửi tàn diện Thần Linh là đồ chó đẻ?”
“Không  một câu.” Từ Thanh sửa , nghiêm túc .
“Ta chửi mấy câu liền, ngoài đồ chó đẻ,  còn chửi nó là đồ cẩu tạp chủng, còn chửi là đồ lợn lai rác rưởi.”
“c.uối cùng  còn mắng một câu: đồ Thần Linh chó c.h.ế.t.”
Từ Thanh  ,  khạc một bãi nước bọt  ngoài phi chu, Đội trưởng  Từ Thanh, trong mắt lúc  lóe lên ánh sáng mãnh liệt.
Lúc , trong Chấp Kiếm Đình, Đại trưởng lão Chấp Kiếm bỗng như  điều cảm ngộ, khóe miệng nở nụ , nụ   ngày một rộng, c.uối cùng phá lên  lớn.
Tiếng  sảng khoái vô cùng, vang vọng khắp Chấp Kiếm Đình, khiến vô  Chấp Kiếm Giả đều vô cùng kinh ngạc, đồng loạt  .
Trong ký ức của bọn họ, Đại trưởng lão luôn nghiêm túc, dù là ở đây  khi giảng đạo về thảo mộc  đạo đàn cũng , mà cảnh tượng  lớn vui vẻ như hôm nay, quả thật hiếm thấy.
Nhất là trong lúc đang , Đại trưởng lão  mở miệng mắng một câu tục tĩu.
“Đồ chó đẻ!”
Cùng lúc đó,  phi chu của Liên Minh Bát Tông, Huyết Luyện Tử cũng  ha ha, chỉ là càng , trong mắt lão   đỏ. Bao nhiêu năm , lão cũng từng chửi như , nhưng   từ khi nào, lão   còn dám nữa.
Trên phi chu, Đội trưởng hít sâu một , ngẩng đầu  tàn diện Thần Linh, lớn tiếng hô:
“Đồ thần linh chó c.h.ế.t!”
Nói xong, y ho mạnh một cái, khạc  một bãi nước bọt thật to.
Khạc xong, Đội trưởng , Từ Thanh cũng .
Trên bầu trời, tàn diện của Thần Linh vẫn uy nghiêm như cũ, dường như tất cả những gì  đất so với nó, còn  bằng một con kiến.
Thời gian cứ như  chậm rãi trôi qua, phi chu lướt qua Bắc Nguyên, bay qua Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà, men theo Thái Tư Độ Ách Sơn một đường bay về phương nam.
Mãi đến buổi trưa rực nắng nửa tháng , từ đằng xa, hùng thành của Liên Minh Bát Tông,  xuất hiện trong tầm mắt của tất cả những  đang   phi chu  về phương nam.
Cùng lúc đó, từng hồi chuông ngân vang, từ trong Liên Minh Bát Tông vọng , vang dội tận chín tầng mây.
Đó là chuông nghênh đón.
Chuông đón các Chấp Kiếm Giả trở về.