(Muôn núi mịt mù mây, che khuất trời xanh)
Cùng lúc đó, tại Hình Ngục Ty của Quận Đô, khu Đinh 132.
Từ Thanh nhíu mày,  về nơi tiểu nam hài biến mất, trầm ngâm hồi lâu,  đó bước đến  phòng giam của tộc Đan Thanh.
Có lẽ vì    Bóng ảnh đe dọa,   lão giả tộc Đan Thanh  còn ẩn  như , mà ngay khi trông thấy Từ Thanh liền vội vàng tiến sát song sắt, vẻ mặt c.ung kính, ôm quyền hành lễ.
“Tội Nhân tộc Đan Thanh, Thủy Mặc Tử, bái kiến Trấn thủ đại nhân.”
“Nó là gì?” Từ Thanh  thẳng   ảnh lão giả nửa hư ảo  mặt, trầm giọng hỏi.
“Hồi bẩm Trấn thủ đại nhân, nó là… khí vận!” Lão giả  hề chần chừ, lập tức cúi đầu đáp.
Từ Thanh  , ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh.
Dưới ánh  ,  thể lão giả khẽ run, trong lòng càng thêm bất an. Lão cảm thấy vị Trấn thủ  mặt ,  khác với những kẻ từng đến  đó.
Mà thật , lão vốn  để tâm đến những Trấn thủ khác, bởi  phận tộc Đan Thanh đặc biệt, lão cho rằng dù những bóng hình trong tranh   hủy cũng chẳng , tất cả đều là hư ảo.
 khoảnh khắc  , Bóng ảnh của vị Trấn thủ  lan đến, mang theo khí tức sinh tử uy h.i.ế.p, khiến lão sinh  cảm giác mãnh liệt rằng: đối phương thật sự  thể ăn !
Nỗi sợ  ăn , khiến lão  thể  khẩn trương, bởi  ăn… chắc chắn sẽ  đau.
Nhận  ánh mắt Từ Thanh trở nên lạnh lẽo, lão giả vội vàng tiếp lời:
“Trấn thủ đại nhân, tiểu nhân cũng  rõ vì  khí vận   tồn tại nơi đây. Khi   giam , nó  sớm ở đó .”
“Phải đa tạ đại nhân giúp đỡ, bởi khí vận  thường hóa   thế giới trong tranh của tộc Đan Thanh chúng . Có nó tồn tại,   dám hiện . Ta luôn  cảm giác, nó cũng  ăn …”
“Vì   đó  thể nhắc nhở Trấn thủ đại nhân, mong đại nhân lượng thứ.”
Lão giả vội vàng giải thích, dù trong lòng  rõ lời  chắc chẳng ai tin, bởi bản  lão từ đầu đến c.uối  từng  ý định nhắc nhở ngục .
 lời… vẫn  .
Vì  những lúc, giữa  và  , sự khác biệt về mặt ý nghĩa là  lớn.
Ít nhất, lời  thể hiện thái độ thành khẩn.
Từ Thanh liếc lão giả tộc Đan Thanh một cái, lạnh lùng, lời đối phương  chẳng tin mấy, mà cũng chẳng buồn tra hỏi thêm.
Lúc   xoay  rời ,    cửa ngục. Từ Thanh liền thả Bóng ảnh , truyền lệnh cho nó canh giữ nơi .
Cũng xem như là một phần thưởng cho công lao  .
Bóng ảnh lập tức kích động, dường như   thưởng cho món đồ chơi mới, lập tức lan tỏa cảm xúc vui mừng, nhanh chóng tản , hóa thành mười bốn phân , len lỏi  mười bốn lồng giam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-855-van-son-van-vu-be-thanh-khong-1.html.]
Vân Thú  thôi ăn, bởi vì Bóng ảnh đang tò mò… nên giúp nó ăn.
Nữ tử trong lồng giam càng run rẩy,  còn ru đám  rơm ngủ nữa, bởi vì từ khi Bóng ảnh xuất hiện, những  rơm vốn gào rú điên c.uồng, nay  run rẩy  dậy, răm rắp  lệnh.
c.uối cùng, thậm chí còn cùng Bóng ảnh bay lượn xung quanh nữ tử , ánh mắt rình rập, hung tợn dõi theo.
Thao Dang
Cối xay đá vẫn  ngừng , chỉ là     tự nó xoay, mà là cái đầu đang dốc  lực đẩy lấy.
Cả hai đều vô cùng hoảng sợ, bởi trong lồng giam của chúng,  một chiếc roi do Bóng ảnh biến hóa thành,  ngừng quất xuống.
Trong bức tranh của tộc Đan Thanh, hai mươi bóng  vốn luôn giữ nụ  dịu dàng, lúc  tất cả đều biến thành vẻ mặt kinh hoàng, bởi  thể chính của Bóng ảnh đang  bò  tranh,  ngừng lè lưỡi l.i.ế.m khắp nơi.
Toàn bộ khu lao ngục,  thời khắc … bỗng trở nên vô cùng “hài hòa”.
Chỉ  tiểu nam hài  là thi thoảng mới xuất hiện,  về phía Từ Thanh, ánh mắt của nó luôn dừng  nơi cổ tay  của . Dần dần, vẻ hiếu kỳ trong mắt cũng  còn mãnh liệt như , cho đến c.uối cùng, nó dứt khoát khoanh chân  đối diện Từ Thanh, chống cằm ngắm .
Từ Thanh cũng   nó.
Hắn , tiểu nam hài , chính là bí mật lớn nhất trong khu Đinh 132.
Cứ như thế, thời gian trôi qua, thoáng chốc  nửa tháng.
Trong nửa tháng , mỗi  Từ Thanh  ngoài đều  còn gặp  những chuyện bất thường như , mà khu Đinh 132  sự quản lý của  cũng dần trở nên “bình thường”.
Chỉ  điều, mỗi khi phạm nhân bên trong  về phía Từ Thanh, trong mắt họ đều thoáng hiện nét hoảng sợ.
Bởi vì…   thể họ,  lượt mất  một vài bộ phận nhỏ.
Tất cả là do Bóng ảnh gây .
Nó tò mò quá mức, luôn thích cắn chỗ  một miếng, chỗ  một miếng… May mà bọn phạm nhân  đều kỳ dị, chỉ cần qua một đêm là  mọc  như cũ.
Trong  đó, cái đầu cũng  còn lải nhải nữa, chỉ thỉnh thoảng khi Từ Thanh  ngang qua, nó  thở dài:
“Đừng giẫm c.h.ế.t ,     giẫm c.h.ế.t… đau lắm đó.”
Còn tiểu nam hài  thì  trở nên  thiết với Từ Thanh, cơ hồ mỗi ngày hễ Từ Thanh đến là nó lập tức hóa hiện,  bên cạnh.
Trông nó như thể đang tuân thủ một lời hứa nào đó, giữ vai trò bảo hộ.
Có lúc, nó còn  theo Bóng ảnh,  nó dọa nạt các phạm nhân.
Về phần lão tổ Kim Cang Tông…  ánh mắt tội nghiệp của lão, Từ Thanh cũng  nhốt lão  túi trữ vật nữa,  là trong  “Tuất Tử” trấn thủ của khu Đinh 132, ngoài Bóng ảnh ,   thêm lão tổ Kim Cang Tông.
Lão đặc biệt hứng thú với cái cối xay đá , chẳng   bàn bạc thế nào với Bóng ảnh, c.uối cùng lồng giam của cối xay   giao cho lão cai quản.
Mà thứ khiến Bóng ảnh thích thú nhất vẫn là tộc Đan Thanh, nó đặc biệt ưa  bò  bức tranh, thi thoảng  l.i.ế.m một cái.
Thời gian lâu dần, cả bức tranh… cũng trở nên mờ .