Ánh mắt Từ Thanh khẽ lóe sáng.
Giọng  của quốc chủ Thiên Đỉnh Quốc tiếp tục vang lên:
“Đồng thời, trong sâu bên trong Chân Tiên Thập Tràng còn tồn tại một loại lực lượng khiến   phát điên, tất cả những ai  xâm nhiễm đều trở nên c.uồng loạn, chẳng phân biệt địch , tựa như nhận thức của họ    đổi, cho rằng  là tộc nhân Ách Tiên.”
“ quỷ dị hơn, là những kẻ từng bước  sâu trong và may mắn sống sót trở về, theo ghi chép của ba mươi sáu thành bang,  một ai  kết cục , tất cả đều c.h.ế.t theo một cách: bụng  xé toạc, ruột vung vãi.”
“Có  là tự  rạch bụng, nhưng cũng  kẻ…  ruột bên trong tự động giãy nở mà bật tung  thể . Do đó, trong ghi chép còn  một giả thuyết rằng: sâu trong Chân Tiên Thập Tràng, tồn tại một lực lượng  thể khiến ruột của sinh linh ‘sống ’.”
“Những điều kể  chỉ là một phần, ngoài  còn vô  dị biến khác. Hơn nữa, mỗi  Chân Tiên Thập Tràng nở rộ, những điều quỷ dị  thêm phần mới mẻ,  cố định, nên càng thêm nguy hiểm.”
“Thông thường, ba mươi sáu thành bang của chúng  cũng  dám tiến  quá sâu, chỉ ở bên ngoài thu thập đạo quả. Ngoài … còn  một truyền thuyết liên quan đến Chân Tiên Thập Tràng…”
Quốc chủ Thiên Đỉnh liếc  Từ Thanh, trầm giọng .
“Đây là một truyền thuyết lưu truyền trong hậu duệ của tộc Ách Tiên. Họ  rằng tất cả những nguy hiểm ở Chân Tiên Thập Tràng thực chất là để ngăn cản kẻ khác quấy rầy. Nếu ví nơi đây là một ngôi mộ, thì những nguy hiểm  chính là cạm bẫy dành cho kẻ trộm mộ.”
“Bọn họ  nắm  cách tiến  đúng đắn, nên mới vong mạng. Cứ như thể  bộ những nguy hiểm nơi đây là từng mảnh ghép của một bức tranh lớn, chỉ khi nắm đúng quy luật, mới  thể an  bước .”
“Có điều, ngay cả hậu duệ Ách Tiên – vốn là cư dân bản địa của vực  – cũng chẳng ai  cách  đúng đắn. Nên truyền thuyết… cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.”
Từ Thanh trầm ngâm, ánh mắt như vô ý quét qua Đội trưởng. Hắn chợt nhớ đến chuyện mà Đội trưởng từng   đó, sẽ tặng  một tạo hóa kinh thiên động địa vô song tuyệt thế.
“Đại sư  dường như… quen thuộc với nơi   chỉ đơn giản là từ tin tức thu  trong Quận Đô.”
Thao Dang
Trong lòng Từ Thanh âm thầm suy ngẫm,  tiếp tục bước về phía .
Thời gian cứ thế trôi qua, trời dần ngả chiều, ánh hoàng hôn đỏ rực bao phủ bầu trời. Trong ngày hôm đó, đoàn  Từ Thanh từ vùng ngoại vi của Chân Tiên Thập Tràng  đến sát ranh giới nơi tiếp giáp với khu vực sâu nhất.
Danh giới  là do con  tạo ,  mặt đất  một đường vẽ dài bằng một loại chất liệu đặc biệt, bao quanh  bộ khu vực của Chân Tiên Thập Tràng Thụ.
Tại nơi , đoàn  dừng .
Ngày hôm đó, với Từ Thanh, cũng thu hoạch   ít.
Có quốc chủ Thiên Đỉnh dẫn đường,  Hắc Y Vệ  hái đạo quả, khiến  đạo quả trong tay Từ Thanh hiện giờ  vượt hơn ba ngàn.
Về phần nguy hiểm, hầu như  gặp  bao nhiêu. Những dị tượng lẻ tẻ xuất hiện đều  Hắc Y Vệ áp đảo dập tắt dễ dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-938-dai-nhan-day-la-menh-dang-cua-ngai-1.html.]
Đặc biệt là Lâm Viễn Đông,   liều mạng xông pha phía  bảo vệ Từ Thanh, dáng vẻ hết mực trung thành. Mỗi  Từ Thanh gật đầu khích lệ, gã đều hăng hái như  ban ân.
Lúc , Từ Thanh  bên ranh giới,  xa xăm. Bên cạnh, quốc chủ Thiên Đỉnh Quốc c.ung kính lên tiếng:
“Thần Tử đại nhân, chúng  đến đây thôi. Đường ranh  là kết tinh từ bao thế hệ của ba mươi sáu thành bang, bên trong nó tượng trưng cho cực hạn nguy hiểm và hung hiểm.”
“Về viên Huyền Thiên Yêu Nguyệt Đan mà đại nhân cần, thuộc hạ  liên hệ xong, đang  đưa tới Thiên Đỉnh Quốc. Còn đạo quả mà đại nhân cần,  cũng  bàn bạc với các thành bang khác, nửa tháng nữa khi các thành bang hái xong sẽ dâng lên cho ngài.”
Từ Thanh và Đội trưởng liếc ,  một hồi,  bình tĩnh lên tiếng:
“Châu Hành Vu, Mệnh Đăng của    đưa đến ?”
Nghe ,  thể Lâm Viễn Đông run lên. Châu Hành Vu, kẻ từ nãy vẫn luôn im lặng, lúc  thấp giọng :
“Bẩm đại nhân, nơi  hạn chế truyền âm, hạ quan  rõ tiến triển  . Có lẽ khi chúng   về sẽ  kết quả.”
“Ngươi  về xem , mang Mệnh Đăng đến đây,  sẽ đợi ở đây.” Từ Thanh khoanh chân  xuống, bình thản .
Châu Hành Vu nhíu mày. Câu   khiến   cảm thấy rõ ràng đối phương…  định  về Thiên Đỉnh Quốc, mà là  tiến  sâu trong Chân Tiên Thập Tràng.
“Vị Thần Tử … sốt ruột   Mệnh Đăng đến  ?” Châu Hành Vu nheo mắt, đang suy nghĩ thì bên cạnh, quốc chủ Thiên Đỉnh  sâu  Từ Thanh một cái,  bỗng mở miệng:
“Chẳng lẽ đại nhân  thủ đoạn bí pháp nào đó,  thể kích phát huyết mạch héo tàn bên trong Mệnh Đăng, từ đó triệt tiêu phần nào lời nguyền ở Chân Tiên Thập Tràng, nên mới định tiến  trong sâu?”
Nghe quốc chủ  , Từ Thanh  bất ngờ,  về phía ông , nhưng đối phương  nghiêng đầu né ánh mắt,  sang trầm giọng  với Châu Hành Vu:
“Châu đại nhân, Thần Tử  lệnh, còn  mau ?”
Châu Hành Vu nghĩ một chút, đè nén sự nghi ngờ trong lòng, chuyện  dù  cũng  liên quan trực tiếp tới  , chỉ cần  tròn bổn phận là . Vì thế   để  một phần Hắc Y Vệ, tự  dẫn theo  còn  rời khỏi nơi đây,  về Thiên Đỉnh Quốc.
Sau khi họ rời , nơi  trở nên yên tĩnh. Ánh hoàng hôn  bầu trời dần tối , khu rừng chìm  bóng hoàng hôn nhàn nhạt. Quốc chủ Thiên Đỉnh  im lặng nơi đó, xoay   về phía Thiên Đỉnh Quốc,    về xa hơn.
Nơi đó, chính là hướng về thượng quốc Thiên Phong, cũng là nơi nhi tử ông đang ở. Trong ánh mắt ông lúc , hiện lên một vẻ phức tạp.
Đội trưởng liếc  Từ Thanh, sắc mặt bình tĩnh,   gì. Mà Từ Thanh cũng  lặng lẽ tỏa  thần thức,  tầng mây đỏ lờ mờ , ẩn ẩn toát  một luồng uy áp, đó là tượng thần Hắc Thiên.
Lần đến Chân Tiên Thập Tràng , Từ Thanh đương nhiên  đến tay . Dù      thế sức mạnh của tượng thần bằng lực Tử Nguyệt, nhưng điều đó  ảnh hưởng đến việc truyền lệnh của .