Ta nâng trong tay một nắm bột thuốc ngũ sắc rực rỡ. Mấy ngày gần đây, các phi tần trong cung đều mắc  một chứng bệnh kỳ lạ, quái dị. Cái bộ dạng thảm hại,  nỡ  , Dung quý phi ắt hẳn   chứng kiến.
 
Ả  la hét kinh hoàng bỏ chạy khỏi ,  kêu gào thảm thiết: "Ngươi  gì? Bổn cung cho ngươi tất cả!"
 
Ta khẽ thổi nhẹ một , đám bột phấn lập tức tranh  bay về phía Dung quý phi: "Đương nhiên là cái mạng của ngươi ."
 
Dung quý phi ôm chặt cổ, kịch liệt ho khan. Sắc mặt ả tái mét, dữ tợn như quỷ  xoa: "Đồ tiện nhân, ngươi và con sư tỷ đoản mệnh của ngươi đúng là một phường. Bổn cung trị  con sư tỷ ngươi, lẽ nào   trị  ngươi  ?!"
 
Ta sắc mặt trầm xuống như nước.
 
"Lâm gia tử sĩ ? Tất cả cút  đây cho bổn cung!"
 
Lời Dung quý phi  dứt, từ trong bóng tối, mấy chục hắc y nhân lặng lẽ như những bóng ma hiện .
 
Khi chủ nhân  gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu   triệu hồi, đám tử sĩ  sẽ  bao giờ lộ diện.
 
Trong lòng  thầm mắng Tạ Quân một trận tơi bời. Hắn  hề  cho   Dung quý phi còn  quân bài tẩy , chẳng  là  xem  chật vật khổ sở, cuối cùng  cầu xin   tay giúp đỡ ?
 
   quá xem thường  .
 
"Niệm An, tự  trốn cho kỹ! Ta  rảnh lo cho con!"
 
Ta lớn tiếng quát. Lâm gia để bảo vệ đứa con gái độc nhất, những tử sĩ mà họ dày công bồi dưỡng cũng thuộc hàng thượng thừa.
 
Niệm An nhanh nhẹn lấy  cái túi vải nhỏ  xí mà   khâu cho nó: "Con hiểu ."
 
Được Tạ Quân ngầm đồng ý,  luôn mang theo thanh trường kiếm bên . Ánh đao kiếm loang loáng, lạnh lẽo. Tiếng binh khí va chạm chan chát  ngừng vang lên.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/que-boi/7.html.]
"Bắt con nhỏ  ! Một lũ ngu xuẩn!"
 
Dung quý phi trốn  lưng đám tử sĩ, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi  lệnh. Một nửa đám tử sĩ lập tức  đầu, lao về phía Niệm An.
 
 Niệm An  nhanh nhẹn như một con lươn trơn tuột, thỉnh thoảng  phóng  ám khí, rắc độc dược. Nhờ vóc dáng nhỏ bé và  thể linh hoạt, nó   biến đám tử sĩ  thành những con khỉ  nó trêu đùa.
 
Ta liếc mắt  vài , trong lòng cũng yên tâm phần nào. Niệm An là do một tay  nuôi lớn, nó  hảo thừa hưởng tất cả những ưu điểm của .
 
Đám tử sĩ   bắt  nó, e rằng còn  tốn  ít công sức.
 
Ta rút kiếm , m.á.u tươi của đám tử sĩ b.ắ.n lên cả khuôn mặt . Tên tử sĩ cuối cùng ngã gục xuống ngay  mặt Dung quý phi.
 
“Bổn cung chính là đích nữ duy nhất của Lâm gia, phụ    cư trọng yếu, môn sinh trải khắp nửa triều, nếu bổn cung  mệnh hệ gì, phụ   nhất định sẽ  tha cho ngươi! Bổn cung khuyên ngươi nên suy nghĩ cho kỹ! Đắc tội với bổn cung, cái ngôi vị hoàng hậu của ngươi cũng chẳng yên  !"
 
Dung quý phi cố gắng giữ vẻ mặt cao ngạo, nhưng thần sắc  lộ rõ sự bất an.
 
Ta  hề chớp mắt, mũi kiếm lạnh lẽo vạch một đường  má Dung quý phi, rạch  một vệt m.á.u đỏ tươi.
 
"A, mặt của bổn cung!"
 
Dung quý phi hoảng loạn bò  đất, khắp nơi tìm kiếm chiếc gương đồng.
 
"Ngươi cho rằng phụ  ngươi còn rảnh rỗi mà lo cho ngươi ?"
 
Ta  xổm xuống, nắm chặt mái tóc Dung quý phi kéo mạnh: "Hay là ngươi đang cầu xin Tạ Quân đến cứu ngươi? Đừng ảo tưởng nữa, nếu  thật lòng yêu ngươi, ngươi    chịu cảnh hiếm muộn suốt bao nhiêu năm như  ."
 
Thân thể Dung quý phi khẽ run lên. Ánh mắt ả   trở nên mơ hồ, đầy vẻ bất lực.
 
"A Quân sẽ   như ! Chàng  từng    một đứa con với ! Chúng  còn đặt cả tên cho đứa con tương lai . Nhất định là con tiện nhân Lạc An   hạ độc bổn cung, ả sợ bổn cung sinh  long tử  ả, uy h.i.ế.p đến cái ngôi vị hoàng hậu của ả! Nhất định là ả! Ha ha ha, ngươi  ly gián tình cảm của bổn cung và hoàng thượng! Không thể nào!"