Sắc mặt Bà Lưu lập tức trở nên khó coi.
 
"Cho chó ăn cũng  cho bà ăn!"
 
Ông nội  mắng,  vớ lấy gậy định đánh bà .
 
Bà Lưu tức đến nghiến răng nghiến lợi, đành nhảy xuống tường, lủi thủi bỏ chạy.
 
Liên tục mấy ngày, ông nội đều hầm thịt trong sân.
 
Bà Lưu  xổm ngoài cổng thèm thuồng phát điên, ông nội thì châm chọc, mắng bà  là chó đội lốt .
 
Bà nội   chịu nổi, bèn khuyên ông nội: "Ông già ,  ông cứ  chọc ghẹo bà   gì, Bà Lưu đó gian xảo lắm đấy! Mình còn  sống yên , con dâu còn  sinh con, ông đừng  chọc tức bà  quá, mắc công rước họa   đấy."
 
Ông nội vuốt râu, giận dỗi : " cứ thấy bà  chướng mắt nên cố tình  cho bà  thèm c.h.ế.t luôn. Xem   bà  còn dám cướp đồ ăn nhà  nữa ."
 
Ông nội là  cứng đầu, bà nội thở dài,  dám khuyên nữa.
 
Bà Lưu sợ ông nội, mỗi  xin thịt  thành, liền  ngoài hàng rào  mấy câu khó , nhưng cũng  dám  sân.
 
Cứ thế mấy ngày trôi qua, ông nội bận việc   lên huyện, trong nhà chỉ còn  , bà nội và thím.
 
Bà nội  nhát gan, sợ bà Lưu  đến xin thịt, nên  đợi trời tối  nấu xong cơm canh cho chúng  ăn.
 
Trong bếp còn sót  ít thịt hầm, bà bảo chúng  ăn hết,  dặn : "Mũi bà Lưu thính lắm, tuyệt đối   để bà  ngửi thấy mùi thịt. Nếu lát nữa bà  đến xin thịt ăn, các con cứ  nhà  hôm nay  ăn thịt, chỉ ăn bánh ngô."
 
 gật đầu, ghi nhớ trong lòng.
 
Ăn tối xong, trời vẫn  tối hẳn,  và bà nội đang sắc thuốc cho thím trong sân.
 
Thím   thể yếu ớt,   dựa  uống thuốc để dưỡng thai.
 
Sắc  nửa chừng, bà nội  vệ sinh, trong sân chỉ còn   .
 
  canh nồi thuốc nhỏ, ngáp ngắn ngáp dài, thì  thấy một giọng  khô khốc từ  đầu truyền xuống.
 
"Nhóc con, giờ  ,  nhà mày vẫn  ăn cơm?"
 
 ngẩng đầu lên,  đúng lúc  thấy đôi mắt xanh lè của bà Lưu đang trừng trừng  .
 
Bà  trông giống hệt lão yêu quái trong truyện tranh, lúc đó  suýt  thét lên, gào  mặt bà : "Lão yêu quái, bà mau  !"
 
Bà Lưu  khành khạch, nửa   thò qua tường rào  sân,  với : "Tao  ông mày   nhà, mau đưa thịt  đây."
 
 rụt   phía , gào toáng lên gọi bà nội:
 
"Bà nội ơi! Bà mau  đây!"
 
Bà Lưu   gọi, lập tức cuống lên, đột nhiên nhảy từ  tường  sân.
 
Bà  vươn tay sờ mặt , móng tay bà   đen  dài.
 
"Nhóc con, mày giấu thịt   ? Nếu mày   cho tao , tao sẽ ăn thịt mày đấy!"
 
    : "Nhà cháu   ăn thịt, hôm nay ăn bánh ngô."
 
Đôi mắt bà Lưu đảo  đảo , vươn tay cạy miệng   ngửi.
 
"Hay lắm, thằng ranh con  dám lừa tao, mày rõ ràng là  ăn thịt!"
 
Nói xong, bà  đẩy mạnh  , sải bước  bếp.
 
Bà nội từ nhà vệ sinh bước , gọi : "Tiểu Đông,  ? Con  gì đấy?"
 
 vội vàng lao  lòng bà nội,  nức nở :
 
"Bà ơi! Bà Lưu ở trong bếp, bà   tìm thịt nhà !"
 
4
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-an-may/chuong-2.html.]
Bà nội   thấy Bà Lưu đến,   run rẩy, trách mắng :
 
"Sao con  để bà  chạy  đây?"
 
Lời  dứt, Bà Lưu như một con khỉ từ trong bếp phóng .
 
Bà nội vội vàng che chở cho , bà Lưu hung hăng hỏi bà :
 
"Bà chị , thịt nhà bà giấu   ? Sao   thấy?
 
"Bà đừng hòng lừa ,  còn ngửi thấy mùi trong miệng thằng ranh con  cơ mà."
 
Bà nội  run rẩy : "Bà Lưu, nhà thật sự hết thịt , ăn hết ."
 
Bà Lưu vẫn  tin, đôi mắt đảo tròn chuyển hướng sang phòng của thím .
 
"Có  đều giấu trong phòng con khốn  ?"
 
Nói xong, bà  sải bước định đẩy cửa phòng thím  .
 
Bà nội sợ bà  dọa thím, vội vàng chạy tới, gào lên với Bà Lưu:
 
"Đã  là nhà hết thịt , bà mà còn dây dưa ở nhà  nữa,  sẽ  gọi  đấy!"
 
Thím  ở trong phòng  thấy động tĩnh liền mở cửa   ngoài, hỏi bà nội: "Mẹ, ngoài   ồn ào thế,   bà Lưu đến ?"
 
Bà nội hoảng hốt, vội vàng : "Không  chuyện của con , mau đóng cửa !"
 
 vẫn chậm một bước, bà Lưu  thấy thím  liền vươn tay bổ nhào tới.
 
"Con khốn, để tao xem trong phòng mày  giấu thịt ."
 
Thím   thấy bà Lưu lao tới liền giật , hoảng hốt hét lên:
 
"Mẹ! Cứu con!"
 
Bà nội  vội chạy đến phòng thím , nhưng Bà Lưu  đẩy cửa ,  thấy bát canh thịt mà thím   uống hết  bàn.
 
Bà  giơ tay tát thím  hai cái, mắng: "Hay lắm, con khốn, thịt quả nhiên đều giấu trong phòng mày."
 
Thím  suýt nữa thì va  bàn. Bà Lưu vẫn  hết giận, túm lấy tóc thím , lôi  sân.
 
Thím   sức dùng tay ôm bụng, sợ xảy  chuyện gì ngoài ý .
 
Bà nội xông lên định ngăn , nhưng  cẩn thận bước hụt ngã xuống đất, chỉ đành ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Bà Lưu mà gào:
 
"Bà Lưu, bà buông tay , đừng  con dâu   thương."
 
 cũng chạy tới dùng tay đ.ấ.m  cánh tay bà , mắng bà  là lão yêu quái.
 
Bà Lưu  càng ngang ngược hơn, bà  ấn thím  xuống đất, định đạp.
 
Bà nội liền vội vàng che chắn cho thím , đỡ lấy chân của bà Lưu.
 
Bà Lưu thấy  càng đạp mạnh hơn, bà nội chỉ đành cố gắng chịu đựng  gọi to với :
 
"Đông Tử, mau  gọi chú Tư con."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
 
  lau nước mắt  định chạy sang nhà hàng xóm.
 
 bà Lưu  siết chặt lấy tay , đẩy  ngã xuống đất,  với giọng độc địa:
 
"Thằng ranh con, dám chạy thì tao bẻ gãy chân mày!"
 
Lúc , tiếng nước sôi ùng ục vang lên.
 
Là nồi thuốc của thím   sôi.
 
Bà Lưu ngửi thấy mùi thuốc, khuôn mặt đột nhiên trở nên nham hiểm.
 
"Con khốn, dám giấu thịt của tao, tao cho mày   thuốc uống!"