Nói xong, bà  cầm cưa  xổm xuống bên cạnh chú hai.
 
"Lão yêu bà, bà cút ! Đừng cưa chân chú hai !"
 
 nhặt hòn đá lên, ném về phía bà Lưu, nhưng  trúng bà .
 
Chú hai nén đau, vẫn kêu lên:
 
"Tiểu Đông, đừng  gần! Mau chạy ! Đi gọi !"
 
Nước mắt  tuôn rơi,  chú hai   còn cách nào chống cự bà Lưu. 
 
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Bà Lưu đặt cái cưa lên chân chú hai , bắt đầu cưa cái chân gãy của chú .
 
Cả ngọn núi vang vọng tiếng rên la xé lòng của chú hai.
 
  thể kìm nén sự sợ hãi nữa, liều mạng chạy xuống núi,    gọi ông nội.
 
8
 
Khi cả nhóm chúng  trở   núi, bà Lưu  biến mất tăm.
 
Chú hai ngã trong vũng máu, thở thoi thóp.
 
Chân  của chú   còn, để lộ một cái hố m.á.u lớn, m.á.u  nhuộm đỏ cả lá hồng.
 
Chú Tư và mấy  thợ săn khác vội vàng cởi dây lưng , buộc  chân chú hai  để cầm máu.
 
"Vẫn còn thở kìa,  mau chóng đưa xuống núi tìm thầy thuốc."
 
Bà nội  sấp lên  chú hai  mà  thét lên,    gọi: "Con trai  khổ của !"
 
Ông nội mắt đỏ hoe kéo bà nội , bà  giáng một cái tát  mặt ông nội, túm lấy áo ông mà  lóc:
 
"Lão già đáng chết,  ông cứ nhất quyết đối đầu với con đàn bà điên đó  gì,  ông cứ nhất quyết bắt thằng Nhị Trụ về  ông xả giận!
 
"Bây giờ nó  bà Lưu xuống tay độc ác, chân cũng mất , ông bảo bà già  nửa đời còn  sống  đây! Ông trả  chân cho con trai  !"
 
Mọi  vội vàng xông lên khuyên nhủ, khó khăn lắm mới kéo bà nội ,  khiêng chú hai xuống núi.
 
Tất cả   đều theo đến bệnh viện, chỉ   và ông nội   theo.
 
Ông nội   tảng đá, cúi đầu   một lời, cả  như già  mười tuổi.
 
Trên núi gió lạnh,  bèn  với ông: "Ông ơi,  xuống núi  thăm chú hai ."
 
Ông  chợt  hồn, khóe miệng giật giật một lúc,  giơ tay lên, tự vả mạnh  mặt  một cái.
 
Mãi cho đến khi mặt trời gần lặn,  mới cùng ông về nhà.
 
Bà nội theo chú hai đến bệnh viện, chỉ còn thím  ở nhà một .
 
Thím    chuyện gì  xảy , vẫn ôm bụng bầu mà nấu bữa tối.
 
Thím  hỏi chúng : "Ban ngày   vội vàng   thế? Mẹ với chú Nhị Trụ  ? Sao  về cùng  ?"
 
  định , thì  ông nội ấn xuống.
 
Ông nội gắng gượng nặn  một nụ ,  với thím:
 
"Làng bên   bán thịt lừa,  con và thằng Nhị Trụ  mua thịt lừa ."
 
Thím gật đầu tin ngay, bảo chúng   xuống ăn cơm.
 
Ông nội  động đũa, ông lấy  chai rượu trắng hôm qua  uống hết, uống từng chén một.
 
Thím : "Bố ơi, rượu    thấy nồng , bố uống ít thôi."
 
Ông nội lắc đầu,  uống thêm một chén,  với chúng : "Tiểu Đông, Tú Tú, ăn cơm xong, hai đứa về phòng, khóa chặt cửa ,  tiếng động gì cũng đừng  ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-an-may/chuong-5.html.]
 
Thím  hiểu ý ông nội, ông nội cũng   nhiều, chỉ bảo chúng   lời ông .
 
 và thím  còn tâm trí nào để ăn cơm, miễn cưỡng nuốt  vài miếng  ai về phòng nấy, trong sân chỉ còn  ông nội.
 
  bên cửa sổ   ngoài. Ông nội uống xong ngụm rượu cuối cùng,  dậy   nhà củi.
 
Ông  từ nhà củi lấy  một con d.a.o phay màu đen  gỉ sét,  to  dài.
 
Con d.a.o phay    ấn tượng, hồi nhỏ ông nội  bao giờ cho  chạm . Có   lén lút sờ thử, ông  mắng  một trận  trò.
 
Ông  cầm d.a.o phay  trong sân, dùng tay áo lau chùi một lúc lâu,  tìm  đá mài dao, đổ nước lên, bắt đầu mài dao.
 
Âm thanh lưỡi d.a.o cọ xát  đá mài  chói tai, khiến   cảm thấy khó chịu cả .
 
Thím mở cửa  , hỏi ông nội: "Bố, bố mài d.a.o  gì thế?"
 
Ông nội liếc  thím , mỉm  nhàn nhạt  một câu:
 
"Con lợn nái già nhà   yên phận, cả ngày chỉ  cướp đồ ăn. Bố đánh nó mấy cái,  dọa nó sợ, cho nó ngoan ngoãn ,  ngờ nó còn cắn bố một cái.
 
"Có những con súc sinh  mà,  thể để nó sống quá lâu, sống lâu sẽ thành tinh hại . Bố mài sẵn dao, tối nay sẽ  thịt nó."
 
Thím  nhíu mày, cũng  hỏi thêm nữa.
 
  9
 
Ông nội mài d.a.o mãi cho đến khi trời tối mới dừng .
 
Trong sân tĩnh lặng, gió  ngừng, lá cây cũng  còn lay động.
 
Ông   thắp đèn, mò mẫm trong bóng tối bày biện gì đó trong sân, một lúc lâu  mới về phòng.
 
   giường đất,   ngoài cửa sổ chờ bà nội. 
 
Từ nhỏ   ngủ cùng bà nội, bà  về  ngủ  .
 
  sang phòng thím, đèn cũng đang sáng.
 
Thím  đang đợi chú hai về.
 
Gần nửa đêm, thím  dường như cũng  thức nổi nữa, đèn trong phòng cũng tắt ngúm.
 
   sang phòng ông nội, đèn cũng tối om,   ông  ngủ .
 
Không   qua bao lâu,   thấy tiếng gà trong làng bắt đầu gáy, trong hẻm vọng  một tiếng bước chân nhẹ nhàng.
 
Trong lòng  vui mừng khôn xiết, chắc chắn là bà nội  về .
 
 vội vàng  giày xuống giường, quên mất lời dặn của ông nội, khẽ mở cửa phòng chạy  sân.
 
Trong con hẻm tối đen như mực, một bóng  lưng còng, tập tễnh bước về phía sân nhà . 
 
Đến cổng thì dừng , trông  vẻ là một bà lão.
 
 sợ  phiền thím ngủ, bèn khẽ hỏi một câu: "Bà nội ơi,   bà về  ?"
 
Bóng  đó khựng , cúi  áp sát  cửa,  khành khạch với .
 
 bỗng nhiên cảm thấy  ,    giống bà nội .
 
Rồi   thấy bóng  đó dựa  cửa ngoài, đôi mắt đảo qua , trừng trừng  .
 
Bà  dùng giọng khàn khàn  với :
 
"Nhóc con, mở cửa  , tao tìm thím mày."
 
Lưng  lập tức tê dại.
 
Là bà Lưu.