Xe ngựa chạy nhanh như bay. Khi Khương Ninh phản ứng thì sớm khu chợ đêm phồn hoa.
Khu vực quan quyền quý ở phía đông thành khác biệt so với những nơi khác. Mặc dù về đêm nhưng vẫn náo nhiệt vô cùng, chợ đêm và các cửa hàng thường xuyên buôn bán đến tận giờ Tuất.
Trên đường, những bán hàng rong treo đèn lồng đẩy xe nhỏ bày quán dọc phố. Tiếng rao và đủ loại mùi hương tràn ngập tai và mũi Khương Ninh. Nàng thu hút, ghé cửa sổ xem một cách chăm chú.
“Khương Ninh, cô từng chợ đêm ?”
Khi Đô chuyện Khương Ninh trải qua, chỉ mơ hồ nàng và Khương gia tuyệt giao, sống trong viện xá của Trấn Phủ Tư. Thấy nàng tò mò như , nhịn hỏi.
Khương Ninh đầu , trực tiếp trả lời : “Không . Cha ruột thương, kế yêu, ở nông thôn chợ đêm phồn hoa như . Về đến thành cũng cơ hội ngoài, nên tò mò lắm.”
Nàng chỉ thuận miệng trả lời, dù đối với Khương gia nàng cũng chẳng gì luyến tiếc. Khi Đô xong thì chút hối hận, nên hỏi, chọc chuyện đau lòng của .
Thẩm Quân Nghiêu lẳng lặng liếc ngoài cửa sổ, nhắc nhở: “Ngự Ninh Vệ cấm ban đêm, bất cứ lúc nào cũng thể ngoài.”
Ngụ ý chính là, chỉ cần Khương Ninh thích, bất cứ lúc nào cũng thể đến chợ đêm dạo chơi, cần cảm thấy buồn.
Khương Ninh đang định vui vẻ trả lời một câu “Được”, thì Thẩm Quân Nghiêu thẳng thừng bổ sung: “Tiền đề là, công vụ.”
________________________________________
cảm ơn ngài. Hóa Thẩm chỉ huy sứ chấp nhận rằng buổi tối cũng việc ?
Câu “Được” của Khương Ninh cứng ngắc nuốt ngược trở bụng, mắt trợn trắng.
Đi qua chợ đêm thêm một đoạn đường lớn rộng mở, xe ngựa cuối cùng chậm rãi dừng một tòa nhà cổ kính rộng lớn.
Khương Ninh xuống xe ngẩng đầu lên, mấy chữ “Trấn Quốc Công Phủ” cực lớn hiện mắt.
“Đại nhân, trong nhà ngài vụ án ma quỷ ?”
Ánh mắt lạnh lùng như đao của Thẩm Quân Nghiêu lạnh lẽo chọc mặt Khương Ninh, khiến nàng nhịn rụt cổ , trong lòng lẩm bẩm chửi rủa. Không án tử thì thể hiểu kéo cả nàng và Khi Đô đến nhà gì chứ? Chiếm dụng thời gian tan tầm của là sét đánh.
Cánh cửa sơn son đỏ “kẽo kẹt” một tiếng từ bên trong mở . Một lão bộc cầm đèn lồng , thấy mấy ở cửa lập tức mặt mày hớn hở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-an-nu-ngo-tac/chuong-30-lao-ngoan-dong.html.]
“Thế tử về, Khi thiếu gia cũng ở đây, mau .”
Thẩm Quân Nghiêu gật đầu, theo lão bộc bước phủ. Khương Ninh ngây như phỗng, Khi Đô phía dùng khuỷu tay thúc một cái lưng, chỉ đành bất đắc dĩ đuổi theo.
Phiêu Vũ Miên Miên
Danh tiếng Tĩnh Quốc Công hiển hách, phủ trông thấy rõ vẻ xa hoa nhưng kín đáo. Khương Ninh như nhà quê mới , ngó nghiêng khắp nơi. Khi Đô thì vẻ mặt quen.
Khương Ninh nhớ lão bộc gọi là Khi công tử, nghĩ rằng hai nhà hẳn là qua , nhịn tò mò hỏi Khi Đô.
“Ngươi với Thẩm đại nhân quen ?”
Khi Đô Thẩm Quân Nghiêu đang phía , hạ giọng ghé tai Khương Ninh trả lời: “Cũng tạm thôi. Hắn hơn một tháng. Trong nhà từ nhỏ thường xuyên lấy so sánh với , thôi đau đầu . Sau Ngự Ninh Vệ, một đường lăn lê bò lết lên chỉ huy sứ, còn vẫn là một tiểu bách hộ, mặt ngoài cũng ngại thể hiện quá thiết với .”
Khương Ninh ngờ giữa hai còn mối quan hệ sâu xa . Nàng cứ tưởng Khi Đô chỉ đơn thuần là cấp chút kính sợ Thẩm Quân Nghiêu thôi, hóa là vì tránh hiềm nghi.
“Thẩm đại nhân gọi chúng đến vì vụ án ma quỷ, ý định là gì?”
“Đại khái là Tĩnh Quốc Công lão nhân gia ở nhà rảnh rỗi quá …”
Khương Ninh cái đầu nhỏ bé của hiện một đống dấu hỏi lớn. Khi Đô liếc Thẩm Quân Nghiêu phía dường như thấy, hạ giọng thấp hơn nữa.
“Vốn dĩ Thế tử là phụ của Thẩm đại nhân, nhưng cha sớm, chỉ để hai . Thẩm Quân Nghiêu sớm trở thành Thế tử Tĩnh Quốc Công, sợ gánh nổi danh tiếng khiến phủ hổ thẹn nên vô cùng khắc khổ. Tĩnh Quốc Công lão nhân gia là thích náo nhiệt. Thẩm đại nhân luôn bận công vụ về nhà, Tĩnh Quốc Công khi liền dùng đủ cớ để Thẩm đại nhân về nhà ăn cơm. Thẩm đại nhân lão nhân gia càu nhàu liền sẽ gọi chúng đến, ăn uống gần xong thì tìm cớ rời .”
Nghe , trong đầu Khương Ninh nhanh chóng hiện hình ảnh Thẩm Tri Ý. Gia đình cái tính thích ầm ĩ là truyền từ đời sang đời khác …
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng. Mấy nha , sai vặt bưng thức ăn nối đuôi . Thẩm Quân Nghiêu nhà thấy một tiếng oán trách đầy trung khí.
“Ai da, nuôi lớn cháu trai quên cả nhà ? Bây giờ ăn bữa tối với cháu trai cũng hẹn thời gian với Thẩm chỉ huy sứ. Khi Đô, ngươi xem lão già đáng thương đến nhường nào nột ~”
Ngữ khí khoa trương, giọng lớn. Khương Ninh nhịn tò mò dò xét lão nhân ở chủ vị.
Tĩnh Quốc Công đầu bạc trắng phơ nhưng tinh thần cực kỳ , mặt quỷ Thẩm Quân Nghiêu, trong tay kẹp miếng thịt gà, nhanh như chớp nhét miệng nuốt chửng, lập tức đổi sang vẻ mặt đau khổ ai oán chằm chằm Thẩm Quân Nghiêu.
Khi Đô ha hả chắp tay hành lễ. Thẩm Quân Nghiêu lập tức đưa tay xoa xoa trán: “Tổ phụ, khóe miệng còn dính hành lá kìa, quên lau .”
Tĩnh Quốc Công cũng giận, hừ hừ hai tiếng, đưa tay liền lau miếng hành lá . Lúc mới thấy trong phòng ngoài Thẩm Quân Nghiêu và Khi Đô còn một cô nương trẻ tuổi theo.
“Nha, nha đầu, con chính là Khương Ninh mà Kiến Ý đó hả? Mau cạnh lão già .”