Ta  sự im lặng    vì chê  là nữ tử, cũng   cho rằng  mơ mộng viển vông, mà là một ánh  về cố nhân,  cảm khái:
 
“Ngươi  lớn thế  .”
 
Ta   vì    cảm nhận  cảm tình như , lập tức rùng .
 
Vệ Chiêu mở miệng, giọng   , nhưng   chậm:
 
“Được,  đợi ngươi ở Phù Ngọc Kinh.”
 
Nếu theo thường tình của chuyện  hùng cứu mỹ nhân, đây xem như  đầu tiên Vệ Chiêu cứu , khi  chẳng  trời cao đất dày suýt mất mạng. 
 
Lần thứ hai là ở Phù Ngọc Kinh.
 
Ta    coi như mỹ nhân đưa đến lấy lòng Vệ Chiêu.
 
 Ta tuy  lo ăn mặc nhưng  từng mặc y phục  đến thế, dùng son phấn  đến thế.
 
Khi  đưa  đại điện, mỹ nhân phía      , trong điện chỉ còn mùi m.á.u thoang thoảng.
 
Vệ Chiêu dường như  gặp  nhiều , giọng  mang chút mệt mỏi:
 
“Ngươi tên gì?”
 
Thật    chắc Vệ Chiêu còn nhớ    hoặc  nhớ cũng chẳng ích gì, dù   chỉ là một nữ tử xa lạ,     là gian tế nơi nào. 
 
  vẫn ngoan ngoãn đáp:
 
“Nhậm Liễu Liễu.”
 
Vệ Chiêu khẽ động, mãi đến khi  bước  gần ,  mới thấy mùi m.á.u trong điện là từ cánh tay  mà .
 
  như chẳng cảm thấy đau, dùng tay còn  đỡ   dậy:
 
“Liễu Liễu, ngươi đói ?”
 
Ta cảm nhận một chút, thành thật gật đầu.
 
Vệ Chiêu liền bảo cung nhân mang ít đồ ăn tới.
 
Trong lúc chờ, ánh mắt  từ cánh tay chảy m.á.u của Vệ Chiêu trượt xuống, rốt cuộc  nhịn  hỏi:
 
“Ngài  đau ?”
 
Vệ Chiêu sững :
 
“Lúc đầu thì đau, giờ thì .”
 
Thực  lúc mới bước  đây,   đau.
 
Thấy  cứ  chằm chằm  cánh tay , Vệ Chiêu vẫn rắc chút thuốc,  lấy vải băng . 
 
Lâu  mới :
 
“Thập Lục c.h.ế.t .”
 
Ban đầu    Thập Lục là ai, Vệ Chiêu  đó xem như là   của .
 
Bởi ngay từ khi Thập Lục đến bên ,   coi  là  mà chăm sóc.
 
Lúc  Vệ Chiêu hai mươi bốn tuổi, con đường phía  vốn nên sáng lạn. 
 
 đến cuối cùng, kẻ thù c.h.ế.t,   cũng c.h.ế.t. 
 
Từ đó, chỉ còn  một  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-hon-vang/10.html.]
 
Tuy  thông minh nhưng trong chuyện an ủi  thì chẳng giỏi bằng A tỷ.
 
Ta nghĩ mãi, chỉ  thể vụng về :
 
“Ngài  vượt qua hết khổ nạn .”
Truyện đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Con đường  , nhất định sẽ thuận lợi bình an.”
 
“Hơn nữa ngài  còn nhược điểm nữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ thống nhất thiên hạ.”
 
Vệ Chiêu   nghĩ thầm,  vẫn còn nhược điểm.
 
Chỉ là    thấy. 
 
Cũng chẳng hiểu .
 
Trong cung của Vệ Chiêu  tính là nhiều mỹ nhân nhưng vẫn  vài , phần lớn là từ các nơi đưa tới. 
 
Ta  ,  trở thành mỹ nhân  sủng ái nhất.
 
Bởi vì Vệ Chiêu luôn gọi  cùng ăn cơm. 
 
Khi đó  nghi ngờ  chỉ là kẻ thử độc, bởi  ăn gì,  mới ăn thứ đó;  uống gì,  mới uống thứ đó. 
 
May là quãng thời gian   ăn uống ngon miệng, nên cũng khiến cho Vệ Chiêu gầy trơ xương tăng thêm  mấy cân thịt.
 
 trong cung, nữ nhân  sủng ái tất nhiên khó tránh một kết cục  ganh ghét, hãm hại.
 
Cung điện của Vệ Chiêu  nhỏ, so với hai kẻ khác cũng tự xưng vương thì quả thật nhỏ đến đáng thương. 
 
Ta từng cảm thấy, Kỷ phủ   còn phồn hoa hơn cung điện của Vệ Chiêu.
 
 trong cung của   cũng ít, dẫn đến mỗi khi đêm xuống, cung nhân  thể bố trí  canh giữ từng điện.
 
Ban đầu  chẳng thấy  gì lạ, dù   đây  cũng quen ngủ một ,  đêm một .
 
Cho đến nửa đêm hôm ,  ngửi thấy mùi dầu hỏa. 
 
Ngột ngạt khó chịu,  mở mắt , liền thấy trong điện lửa cháy bốn phía.
 
Cung điện  ở  quá hẻo lánh, nhưng vì  ít, đêm tối yên tĩnh  chẳng ai phát hiện.
 
Ta vội lấy nước   ướt tay áo, che mũi miệng, chuẩn  chạy  ngoài. 
 
 xà ngang  sụp xuống,  lối đều  chặn kín.
 
Ta  chuẩn  bình thản chờ cái c.h.ế.t của .
 
Thế mà trong biển lửa,   thấy Vệ Chiêu.
 
Đây là  thứ hai Vệ Chiêu cứu ,  kể bao điều   dạy cho  suốt thời gian qua, coi như  cho  một đời mới. 
 
 chuyện  hiển nhiên  thể  với Thập Lục, vì quá mức hoang đường.
 
Ta chỉ  thể : 
 
“Bởi vì Vệ Chiêu vốn dĩ  là một   .”
 
May là lúc , trụ trì   duyên gặp ,  trò chuyện cùng .
 
Ta buông quả cầu tuyết trong tay, hà   những ngón tay đỏ ửng vì lạnh, cất bước theo trụ trì.
 
Ngài   tặng  một món quà.