Ta nghi hoặc mở , phát hiện đó là một chiếc khóa trường mệnh.
 
Khóa trường mệnh, thứ  thường là phụ mẫu đặt  cho con  lúc sinh  hoặc đầy tháng.
 
Ta   thứ  nhưng A tỷ  thì .
 
Ta    cãi  với A tỷ bao nhiêu , giận dỗi bao nhiêu phen. 
 
Phụ   luôn , khóa của  ở nơi khác,   sẽ gặp .
 
Ta hỏi trụ trì: 
 
“Ngài quen phụ   ?”
 
Trụ trì lắc đầu: 
 
“Chưa từng gặp lệnh đường.”
 
“Khi đó,   chỉ  mười mấy năm , giao cho một cô nương tên ‘Liễu Liễu’.”
 
Mười mấy năm ,  chuẩn  sẵn khóa trường mệnh cho . 
 
Trong lòng  dâng lên một vị chua xót  rõ, liền hỏi trụ trì là ai.
 
Ngài chỉ sâu xa   một cái.
 
Ta  thích ngài cũng vì ánh mắt cao thâm như , rõ ràng   thông minh nhưng chẳng bao giờ hiểu  ý ngài. 
 
Thế nhưng khoảnh khắc ,  bỗng như hiểu  chút gì đó.
 
Ra ngoài với khóa trường mệnh trong tay, Vệ Chiêu vẫn   chuyện xong,  chờ ở cửa vẫn là Thập Lục.
 
Hắn tò mò ghé : 
 
“Đây là khóa của cô nương ? Giống y như khóa của công tử nhà .”
 
Ta cất kỹ khóa, hỏi ngược : 
 
“Thế khóa của công tử các ngươi ?”
 
“Mất từ mười mấy năm  ,  đó còn khắc tên công tử.”
 
Thập Lục  xong cũng   thêm nữa,  lẽ  nhớ rõ chi tiết năm , chỉ nghiêng đầu: 
 
“Chúng   tìm công tử thôi.”
 
Khóa trường mệnh trong lòng  bỗng nóng rực lên. 
 
Trên đó khắc tên , nhưng mặt còn , quả thật  một chữ “Chiêu”.
 
Kiếp , khi  đến chùa Vãng Sinh,   hề nhận  chiếc khóa .
 
Thế gian  quả thật  kiếp  kiếp ,   rõ vì   trải qua. 
 
 giờ   khỏi hoài nghi,    đồng hành cùng .
 
Trong ba mươi mốt năm  cúi đầu bước theo ánh trăng ,    đồng hành cùng .
 
…
 
Khi cùng Thập Lục tìm thấy Vệ Chiêu ở tiền viện,  đang tiễn một . 
 
Người  khoác áo choàng đen,  thấy tiếng liền cảnh giác  đầu .
 
Thấy Vệ Chiêu   gì nhiều, ý thức  chúng  là  , y mới thả lỏng, mỉm  gật đầu với .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-hon-vang/11.html.]
Ta nhận  đây là Vũ Văn tướng quân, kiếp  từng vì Vệ Chiêu mà liều c.h.ế.t xông trận.
 
Hắn là một kẻ thô ráp, chẳng mấy chữ nghĩa. 
 
Kiếp , câu   với  nhiều nhất chính là: 
Truyện đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Đừng  nữa, uống rượu.”
 
Ta  định tiến lên chào hỏi, thì thấy Vũ Văn tướng quân kéo Vệ Chiêu  một góc  gì đó, thỉnh thoảng   đầu  .
 
Tam Thập Lục  rõ, len lén  với : 
 
“Hắn đang nhét tiền cho công tử. Hắn  công tử giờ chỉ  một ,  mang theo cô nương, nhất định sẽ cần dùng đến tiền.”
 
Vệ Chiêu chỉ  bất đắc dĩ mấy tiếng,  từ chối nổi, đành để  nhét  túi áo.
 
Đợi   , Vệ Chiêu ngoắc  .
 
Chàng mặc áo dài xanh đậm, khoác áo lông cáo, vì  đường suốt đêm nên sắc mặt  chút kém, nhưng so với kiếp  thì   hơn  nhiều,  nhiều.
 
“Liễu Liễu.”
 
Chàng khẽ : 
 
“Ta   nên  gì .”
 
“Con đường ,  chút khó ,  thể sẽ  nguy hiểm, nhưng   thử một .”
 
Không  , Vệ Chiêu.
 
Ta ít nhiều gì cũng   thêm một ,  sẽ giúp  tránh hết những hiểm nguy.
 
9
 
Rời khỏi chùa Vãng Sinh, chúng  cứ thế một đường hướng thẳng về Phù Ngọc Kinh.
 
Lúc  Phù Ngọc Kinh chỉ  một viên huyện lệnh hoang d.â.m vô đạo, khiến bách tính mặt vàng gầy guộc, bất đắc dĩ  nộp tiền lương thực.
 
Nếu  trong nhà yên   một thời gian, cũng  dâng lên thê nhi xinh  của .
 
Trong mắt  ngoài, Phù Ngọc Kinh là một vùng nghèo khổ, cũng chính vì thế mà kiếp  hai   mới bỏ qua Phù Ngọc Kinh.
 
“Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương trắng lạnh.”
 
Vệ Chiêu  một lúc, đột nhiên :
 
“Bách tính trong huyện Khổ Hải an cư, còn ở Phù Ngọc Kinh  là xương trắng lẫn đất vàng.”
 
“Cái  mới đúng là nên gọi là huyện Khổ Hải.”
 
Bởi đây mới chính là biển khổ của bách tính.
 
Ta  phụ   trị quốc thanh minh, huyện Khổ Hải xem như là một trong  ít chốn đào nguyên nhân gian, nhưng vì quận Kiều Nữ ở nơi hẻo lánh, huyện Khổ Hải  càng xa xôi hơn,  ít  từng  đến.
 
Tuy   từng  với Vệ Chiêu rằng  đến từ huyện Khổ Hải, nhưng theo lời Thập Lục thì Vệ Chiêu  bao giờ đến đó.
 
Trong lòng  mơ hồ dâng lên một suy đoán nhưng thực sự  dám khẳng định.
 
Nếu  việc  trọng sinh  là chuyện hoang đường khó tin,
 
Vậy thì chuyện của Vệ Chiêu, nếu   e rằng sẽ chấn động kinh thế hãi tục.
 
Cho nên  giả vờ như  hiểu, phụ họa vài câu.
 
Vệ Chiêu khép mắt , tựa  bên cửa sổ.