Ta  bận tâm là   hội hoa đăng  , cũng  bận tâm  , chỉ cần  cùng Vệ Chiêu,   ,  vui .
 
Gần đây, Đào Tử  thêm mấy cuốn thoại bản,   chuyện giữa  và Vệ Chiêu, do dự  với :
 
“Liễu Liễu, ngươi như …   là   lắm ?”
 
Nàng cảm thấy  đối với Vệ Chiêu quá , sợ  chịu thiệt. 
 
Lòng  dễ đổi , nếu   Vệ Chiêu  còn yêu  thì    ?
 
“Bây giờ ngươi  cho công tử nhiều như , công tử  chắc   ơn. Ngươi là nữ nhi huyện lệnh, tuy  bằng tiểu thư thế gia đại tộc, nhưng với Nhị công tử Kỷ gia là thanh mai trúc mã,  phu nhân của , thực  còn  hơn bây giờ nhiều.”
 
Ta  nàng là vì  cho , sợ  chịu thiệt, sợ  uất ức.
 
Vì thế  nghĩ một chút, khẽ :
 
“Đào Tử, thật  những gì Vệ Chiêu  cho , nhiều hơn  nhiều so với   cho .”
 
Rất khó để giải thích rõ ràng.
 
Kiếp , khi thiên hạ sắp thái bình, Vệ Chiêu như  dự liệu, c.h.ế.t  .
 
Đại phu   những năm   chịu quá nhiều thương tích mà   chữa trị,    trúng độc, chịu đói,  thương, tinh lực kiệt quệ,   thể cứu vãn.
 
Vệ Chiêu   phản ứng gì, chỉ lặng lẽ chống đầu, như thể  sắp c.h.ế.t   là .
 
  thì  mãi.
 
Vệ Chiêu mở mắt, nắm tay :
 
“Liễu Liễu, đừng .”
 
“Đợi  c.h.ế.t, nàng cứ gom hết vàng bạc châu báu  để ,  về huyện Khổ Hải.”
 
“Nơi đó xa xôi, cho dù chiến loạn cũng  lan tới. Ta  sắp xếp  bảo vệ nàng cả đời.”
 
“Nàng  thể nuôi mấy nam nhân, chỉ cần nàng thích.”
 
“Liễu Liễu…”
 
Đến cuối cùng, giọng Vệ Chiêu cũng nghẹn . 
 
Chàng     gì nữa, bởi nước mắt   ngừng rơi. 
 
Càng   ,  càng  dữ dội hơn.
 
Vệ Chiêu chỉ  ngừng lau nước mắt cho , dịu giọng an ủi:
 
“Đừng  nữa, Liễu Liễu, đừng …”
 
Ta hỏi: “Thế còn Phù Ngọc Kinh của chúng  thì ? Ba châu mười sáu quận  còn đoạt ?”
 
Vệ Chiêu vốn   khao khát mạnh mẽ  hoàng đế, huống hồ  sắp c.h.ế.t, thiên hạ ít nhiều sẽ rơi  tay kẻ khác.
 
So với thiên hạ,  lo cho  hơn.
 
Chỉ cần Vệ Chiêu c.h.ế.t, Phù Ngọc Kinh chắc chắn sẽ   khác tấn công,  châu quận còn , giữ  thì giữ.
 
Chàng  thể ép  gánh vác những thứ đó.
 
“Ta gạt  thôi. Ta quả thật đến từ huyện Khổ Hải, nhưng    phụ , cũng   tỷ tỷ, càng   nữ nhi huyện lệnh. Ta chỉ là một cô nhi,     về.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-hon-vang/15.html.]
Những điều đó đều do  bịa  để lừa , chỉ vì  ngưỡng mộ một gia đình ở huyện Khổ Hải.
 
Vệ Chiêu dường như hết cách. 
 
Chàng   thật lâu, ánh mắt càng lúc càng đau xót.
 
“Vệ Tri Hối,  cũng  sớm  còn  . Nếu  c.h.ế.t,  sẽ chỉ còn  một .”
 
Vệ Chiêu đương nhiên  nỡ để  một   đời, vì   cố gắng sống thêm mấy năm nữa.
Truyện đăng  page Ô Mai Đào Muối
Sau  Vệ Chiêu thành công xưng đế, khi đó,  là phi tử duy nhất trong hậu cung của .
 
Bởi quá mức nuông chiều ,  thêm thiên hạ phần lớn   danh , nên nhiều    là yêu phi.
 
Khi Vệ Chiêu gần cạn dầu tắt lửa,  đôi lúc nghi ngờ  nhắm mắt ngủ một giấc  sẽ  bao giờ tỉnh .
 
Biết bên ngoài ai ai cũng mắng  là yêu phi, Vệ Chiêu càng thêm thương , trực tiếp  thánh chỉ:
 
Nếu  khi  c.h.ế.t,   đăng cơ thì đăng cơ,   thì trực tiếp giám quốc, tóm  từ lúc  mất, quyền lực sẽ ở trong tay .
 
Ta ôm thánh chỉ rơi lệ:
 
“Như , bọn họ càng   là yêu phi.”
 
“Là   cho nàng,  mắng cũng mắng .”
 
Chàng đặt  ở vị trí cao như , là sợ  khi  c.h.ế.t,  cũng sẽ c.h.ế.t theo; cũng   yêu sinh linh thiên hạ.
 
Chàng đang giữ    cõi đời .
 
Ta  Vệ Chiêu là  đáng để yêu, đáng để   tất cả những điều .
 
Nên  cam tâm tình nguyện.
 
Có thể trong mắt  khác là  đáng, nhưng với , là đáng.
 
…
 
Khi  chia tay Đào Tử,  ngẩng đầu  thấy Vệ Chiêu. 
 
Không   đến từ lúc nào,  lẽ vì thấy   chuyện với Đào Tử nên  quấy rầy, nhưng    câu   .
 
Thấy  , Vệ Chiêu mỉm  dịu dàng, đưa tay nắm lấy tay .
 
“Ta đến mời nàng cùng  xem hoa đăng.”
 
Hội đèn lồng Nguyên Tiêu ở Ngọc Châu  hơn những nơi khác. 
 
Ta  từng đến đây dạo hội.
 
Kiếp , sức khỏe Vệ Chiêu  ,  khi xưng đế  luôn  truy sát, thật đáng thương, nên tự nhiên chẳng  tâm trí nào  ngoài ngắm đèn. 
 
  luôn sai  mang về cho  vài món từ hội đèn: khi thì cây trâm tinh xảo, khi thì bánh ngọt,  khi  là đèn hoa.
 
 hôm nay  mới  dịp  thấy cảnh tượng lộng lẫy thế : từ bờ sông hộ thành  sang,  là những chiếc đèn hoa muôn hình muôn vẻ, nến đỏ bập bùng, ánh sáng lấp lánh soi xuống mặt nước, kéo dài xa tít.
 
Xe Hoa Thần  từ nam thành đến bắc thành, trong các  lâu tửu quán vang lên những khúc nhạc vấn vít da diết.
 
Ta mua một xâu kẹo hồ lô, cầm  tay mà chẳng ăn, chỉ giữ mãi.
 
May mà trời đông giá rét, lớp đường   chảy, nên xâu kẹo mới  nguyên vẹn như thế.