hình như nhận   ,  nhanh liền nén xuống,  cố chấp và phòng   chằm chằm  .
 
Ta đặt phần ăn trong tay xuống, mới :
 
“Ta là Nhậm Liễu Liễu.”
 
“Là   cứu ngươi.”
 
Đối diện ánh mắt nghi hoặc của ,  giải thích từng chút:
 
“Năm xưa tiểu tướng quân từng cứu ,  tin tướng quân  oan,  đến để giúp.”
 
Người mà  từng cứu, vốn  quá nhiều.
 
Vệ Chiêu khẽ chậm  nhịp thở, mím môi  lời cảm tạ.
 
Rồi chậm rãi  xuống mép giường, lúc   mới nhận  trán  phủ một lớp mồ hôi mịn.
 
Lẽ   nên hỏi,  cứu  khi nào, ở , để xác định    dối, để chắc chắn   mang dã tâm.
 
 Vệ Chiêu  hỏi gì.
 
Khi  thở phào nhẹ nhõm,   kìm  mà nghĩ,   kiếp   cũng tin một  như thế , để  cuối cùng phòng   kịp mà  bán ?
 
Ta bưng phần ăn  chuẩn  qua,   đầu  liền thấy Vệ Chiêu đang thất thần  bàn tay .
 
Tay   , từng cầm trường thương, cũng từng cầm bút mực, nhưng lúc  đang cố gắng cầm lấy đôi đũa.
 
Cả cánh tay run rẩy  kiểm soát, đến mức  thấy rõ gân xanh nổi  trán.
 
Ta lập tức ấn tay  xuống:
 
“Đại phu  tay ngươi  thể dùng sức, bây giờ  dưỡng cho thật .”
 
“Sẽ khỏi thôi.”
 
Kiếp , tay  của Vệ Chiêu  từng  chữa lành. 
 
Vì khi   ai cứu , đợi đến lúc  gượng tỉnh bằng ý chí,   chỉ bỏ lỡ thời điểm trị liệu  nhất, mà   cũng chẳng còn mấy chỗ nguyên vẹn.
 
Vệ Chiêu   gì nữa, ngoan ngoãn đặt đũa xuống.
 
“Vệ Chiêu.”
 
Không  vì    ngoan như   bỗng thấy  . 
 
Ta cố nén nhưng giọng vẫn  chút nghẹn ngào:
 
“Về  đừng tin  dễ dàng như thế, đừng ai  gì cũng tin.”
 
Vệ Chiêu  đáp.
 
Ta ngẩng mắt  .
 
Chàng đang  , đáy mắt   là buồn  gì khác.
 
“Ta  .”
 
“Liễu Liễu,  chỉ tin  ngươi.”
 
Vệ Chiêu kiếp  từng tin một .
 
Sau khi rời Ngọc Châu,  ở trong một ngôi miếu hoang.
 
Với Vệ Chiêu khi , chỉ cần  chỗ che   là .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-hon-vang/2.html.]
Chàng  thương quá nặng,   tiền mua thuốc, đành tội nghiệp  hái thuốc  núi để rửa vết thương. 
 
 vẫn  chỗ  kịp xử lý, vết thương nhiễm trùng phát sốt cao. 
 
Không   hôn mê bao lâu, khi mở mắt , bên ngoài là cơn mưa dầm nối tiếp, nước mưa theo khe hở mái ngói đổ xuống mặt.
 
“Ca ca! Cuối cùng ca cũng tỉnh , dọa c.h.ế.t   hu hu hu…”
Truyện đăng  page Ô Mai Đào Muối
Vệ Chiêu mơ hồ mở mắt .
 
Chàng  nhớ từ bao giờ   mang theo một  , nhưng đứa trẻ  quần áo rách nát,  lóc thật lòng vì .
 
Vệ Chiêu ngừng một lát, khó khăn đưa tay lau nước mắt cho nó:
 
“Đừng .”
 
“Ca ca   .”
 
Đứa nhỏ tên là Tiểu Bắc, ba ngày  đến miếu hoang, đúng lúc thấy Vệ Chiêu đang đắp thuốc  nửa chừng thì ngất xuống đất.
 
Nó lẩn trong góc  thật lâu,  mới bước  lấy chiếc bánh lộ  trong n.g.ự.c , vội vàng ăn sạch.
 
Theo quy tắc của bọn ăn mày, của ai  quan trọng, ai ăn  mới là bản lĩnh.
 
Ăn xong, Tiểu Bắc định  nhưng chẳng may trời đổ mưa.
 
Nơi duy nhất  thể trú mưa ở ngoại ô, chính là miếu hoang .
 
Tiểu Bắc thở dài,  co ro  bên cạnh Vệ Chiêu.
 
Mưa quá lớn, nó  dám ngủ chung với “một  c.h.ế.t”,  trong mắt nó Vệ Chiêu bất tỉnh chính là một  c.h.ế.t.
 
Ba ngày liên tiếp, mưa vẫn trút xuống, Tiểu Bắc ăn sạch chỗ đồ ăn Vệ Chiêu giấu trong miếu, mãi đến khi trời sắp tạnh mới chuẩn  rời .
 
 ngôi miếu quá tồi tàn, chịu ba ngày mưa lớn, mái ngói bất ngờ vỡ một mảng.
 
Vệ Chiêu lúc  khẽ nhíu mày.
 
Tiểu Bắc lập tức   bên cạnh .
 
Vệ Chiêu  mở mắt, liền thấy Tiểu Bắc    gọi  là ca ca.
 
Nó gầy trơ xương như khúc củi, tóc rối bời, áo quần tả tơi.
 
Vệ Chiêu nhớ đến nữ nhi  tẩu tẩu nuôi lớn, cũng gầy yếu như , bao nhiêu đồ ăn cũng  ăn , thường ngày ngoan ngoãn yên lặng.
 
Khi   bắt , còn  thấy tiếng tiểu nha đầu gào  xé gan xé ruột:
 
“Thúc thúc!”
 
“Các  đừng bắt thúc thúc của !”
 
“Hôm nay là sinh thần thúc ! Cầu xin các , xin các  cho thúc ăn một bát mì trường thọ…”
 
Vệ Chiêu thực   đứa nhỏ   hẳn  lòng , nhưng  nghĩ ở thời loạn thế , một đứa trẻ một  sống  như  cũng là điều dễ hiểu. 
 
Nếu  thể dạy dỗ, Tiểu Bắc hẳn cũng sẽ thành một đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn.
 
Chỉ là  những , từ khi sinh   là hạt giống .
 
Khi Vệ Chiêu lê tấm  đầy thương tích, dẫn Tiểu Bắc đến quận Lý Ngư, định liên lạc với quân cũ, Tiểu Bắc  lừa  đến Nam Phong quán, đổi lấy năm lượng bạc.
 
“Ca ca,  đây ca  năm lượng bạc đủ cho một  thường sống cả đời.”
 
“Ca lúc nào cũng   sống , nhất định sẽ  trách  đúng ?”