Đây là  đầu tiên   với  về thời cuộc, về triều chính.
 
Cả hai  đều  nơi   mục ruỗng, chia năm xẻ bảy dường như  là  mệnh định sẵn.
 
Rượu trái cây ban nãy dường như đến lúc  mới phát tác, n.g.ự.c và đầu  nóng bừng.
 
Ta  thấy Vệ Chiêu :
 
“Nếu   rửa sạch nỗi oan ,   cải trời hoán đất .”
 
Bởi vì giờ đây trời đất  chẳng còn phân rõ đúng sai.
 
Ta  hiểu    chút hưng phấn,    rời mắt.
 
Ta vẫn nhớ đời  Vệ Chiêu bước lên con đường  dường như   ý nguyện ban đầu.
 
Chàng  lòng trung quân ái quốc quá mạnh, luôn cho rằng tiểu đế vẫn còn cơ hội sửa sai.
 
Ban đầu  chỉ  dâng chứng cứ lên  tiểu đế.
 
Ta   điều gì khiến  bỗng  đổi ý nghĩ  lúc , nhưng   vui mừng.
 
Niềm vui của   trỗi dậy thì câu  tiếp theo của Vệ Chiêu khiến  lặng .
 
“Liễu Liễu,  mơ thấy chùa Vãng Sinh.”
 
“Tuyết ở chùa Vãng Sinh rơi  to.”
 
Điều  khiến   kìm  mà nghĩ: nếu  là  trọng sinh,  Vệ Chiêu  cùng  trải qua tất cả  thể nào cũng là  trọng sinh?
 
Chàng  khả năng nào sẽ dần nhớ  chuyện kiếp  ?
 
Ta    nhớ .
 
Trong phòng,   Kỷ Sơ Lãng  gì với Thập Lục,  chỉ  tiếng  phóng túng của  và giọng khàn khàn  cơn bệnh của Thập Lục:
 
“Cút .”
 
Vệ Chiêu bây giờ  còn  hủy dung, tay cũng sắp lành.
 
Thập Lục vẫn ở bên cạnh .
 
Những đau khổ, cửu tử nhất sinh ở kiếp ,  đều     trải qua  nhớ .
 
 may mắn là Vệ Chiêu chỉ  mơ thấy chùa Vãng Sinh.
 
“Khi phụ  và   còn sống, chúng  từng đến chùa Vãng Sinh cầu phúc.”
 
Tuyết  bắt đầu rơi.
 
Vệ Chiêu bỏ thêm than  lò, bên cạnh lò đang nướng khoai đỏ.
 
“Thật   và   tin thần Phật lắm nhưng mẫu   yếu ớt, bà   tin. Phụ   luôn quyên tiền hương khói,  dần dần, sức khỏe của bà thật sự khá lên một chút, nên phụ   cũng bắt đầu tin.”
 
“Một  ở chùa Vãng Sinh tuyết rơi lớn, chúng   kịp về nên ở  chùa.”
 
“Liễu Liễu, nàng  ? Cả dãy núi chỉ  một ngôi chùa , trong và ngoài đều trắng xóa.”
 
“Ta tỉnh dậy lúc canh năm, sân chùa   các hòa thượng quét sạch tuyết, chỉ quanh một cây cổ thụ là vẫn còn chất thành đống.”
 
“Ta gọi  dậy, cùng  ở đó đắp  tuyết.”
 
Lò than lách tách vang,   gần lò, những ngón tay lộ  ngoài  hong ấm áp.
 
Vệ Chiêu bỗng gọi ,  ngẩng đầu  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-hon-vang/8.html.]
 
Ánh lửa như cũng  ấm đôi mắt ,  bẻ nửa củ khoai đưa cho :
Truyện đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Liễu Liễu,  đưa nàng đến chùa Vãng Sinh đắp  tuyết nhé.”
 
Chùa Vãng Sinh cách quận Lý Ngư  xa,  đến Phù Ngọc Kinh cũng tiện đường.
 
Bây giờ tuy tiểu đế hoang đường nhưng các nơi vẫn  loạn, chùa Vãng Sinh  đầu Phật giáo đương nhiên vẫn yên bình.
 
Thực tế, dù kiếp  bên ngoài chiến loạn khắp nơi, chùa Vãng Sinh vẫn như chốn đào nguyên.
 
Hôm nay đến thật khéo, trụ trì  tiễn khách xong, đúng lúc  ở cổng.
 
“Hôm nay    quý khách đến.”
 
Trụ trì  Vệ Chiêu:
 
“Đường xa vất vả .”
 
Vệ Chiêu khom  đáp lễ.
 
Ta vốn  mấy thích vị hòa thượng , thấy ánh mắt ông  sang liền theo bản năng nép  Vệ Chiêu và Thập Lục.
 
Nép xong mới nhận    lạc lõng.
 
“Cô nương.”
 
Trụ trì  với :
 
“Lâu   gặp.”
 
Người  thường   nhà Phật  thể  thấu tiền kiếp của con ,      mặt   kiếp   từng đến nơi   , nhưng  chắc chắn đời   là  đầu tiên đến.
 
Ta :
 
“Ta  đầu đến đây, trụ trì nhận nhầm   chăng?”
 
Trụ trì mỉm  hòa nhã:
 
“Có lẽ   mắt hoa, nhận nhầm cô nương với một vị quý nhân.”
 
Vệ Chiêu dường như chỉ  đưa  đến đắp  tuyết.
 
Chàng theo lệ bái thần Phật,  nắm tay  từng bước   viện.
 
Trong sân quả  một cây đào cổ thụ   sống bao nhiêu năm,  hiểu  một nửa phủ tuyết, một nửa nở hoa.
 
Chùa Vãng Sinh  phô trương điều , nên trong sân cũng  nhiều .
 
Vệ Chiêu xắn tay áo:
 
“Ta  giỏi đắp  tuyết.”
 
Ta cùng  , đắp  tuyết  khó, chỉ là lăn quả cầu tuyết càng lúc càng to.
 
Khi hai quả cầu xếp lên  thì gần như xong.
 
Ta cau mày,  hai quả cầu  gốc cây,  nhớ tới quả cầu do  tự lăn,  chút nản:
 
“Ta  giỏi lắm.”
 
Vệ Chiêu   ,   xuống, sửa sang, gắn thêm cành cây.
 
Cũng giống hẳn hình dạng.