lúc một cơn gió tới, cánh hoa rơi xuống, vài cánh đậu  đầu  tuyết, như một vòng hoa.
 
Trụ trì lúc   đến,     gặp Vệ Chiêu.
 
Ta  đó là thuộc hạ của ,  đường  Vệ Chiêu vẫn liên lạc với , nên   lo cho sự an  của .
 
Chàng  ,  tiếp tục  xuống vo tròn tuyết.
 
Thập Lục nhận lệnh bảo vệ , cũng  xuống cùng vo tuyết.
 
Lần đầu gặp    kinh ngạc,    cứu Vệ Chiêu, chữa bệnh cho , đồng hành suốt chặng đường, thậm chí chính  cũng do  tìm  nên chỉ còn lòng cảm kích.
 
   hiếu kỳ:
 
“Nhậm cô nương, cô  công tử nhà  từng cứu cô, nhưng  nhớ công tử  bao giờ đến quận Kiều Nữ, càng   đến huyện Khổ Hải của các cô.”
 
“Hơn nữa, hơn nữa, cô    tìm ? Là công tử  với cô ?”
 
Vệ Chiêu  từng đến quận Kiều Nữ, cũng  từng đến huyện Khổ Hải.
 
Thậm chí   từng  với  về Thập Lục.
 
Những chuyện , đến cả Thập Lục cũng thấy lạ mà hỏi.
 
 Vệ Chiêu thì  bao giờ hỏi một câu.
 
Ta vo quả cầu tuyết chắc hơn,  đáp lời.
 
Chỉ là ở kiếp ,  lờ mờ nhớ Vệ Chiêu từng    đến quận Kiều Nữ, nên kiếp   mới bịa  chuyện  từng cứu .
 
Thì  lúc  là  vẫn   ?
 
Thập Lục dường như thấy tâm trạng   ,  ngượng ngùng  hai tiếng:
 
“Nhậm cô nương.”
 
“Ta   ý gì khác,   cô là  , chỉ là  hỏi vì  cô  đối xử  với công tử nhà  như ?”
 
Trong lòng , công tử của  tất nhiên xứng đáng  đối xử như thế.
 
 giờ đây Vệ Chiêu mang tiếng , trong mắt  ngoài, những gì   cho ,   nguyên do, cũng chẳng mưu cầu báo đáp.
 
8
 
Ta  tính là  dối, Vệ Chiêu cứu  là ở kiếp .
 
Phụ   là huyện lệnh huyện Khổ Hải, là bằng hữu sống c.h.ế.t với quận trưởng Quận Kiều Nữ.
 
Ông chẳng  chí lớn, chỉ  thủ một huyện nhỏ bé Khổ Hải mà sống cả đời.
 
Sau , khi  và A tỷ  đến tuổi sắp gả, phụ  khuyên  và A tỷ đến Kỷ gia. 
 
Ta  A tỷ và trưởng tử Kỷ gia tình ý sâu đậm nên A tỷ gả qua đó. 
 
Kỷ gia vẫn còn một  tên Kỷ Sơ Lãng, huyện Khổ Hải vẫn còn một  là .
 
Phụ  hỏi   thế nào.
 
Ta     giang hồ.
 
Lúc đó,   phụ  nuôi chiều đến mức chẳng  trời cao đất dày, A tỷ chỉ nhờ sức mạnh thô bạo mới  thể thỉnh thoảng thắng  vài . 
 
Phu tử khen  cực kỳ thông minh. 
 
Khi    nghĩ thiên hạ  cần  đến cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-hon-vang/9.html.]
 
Có lẽ vì lời  khi đó khiến phụ  cảm động, nên tối hôm đó  liền  phép xách bọc hành lý mà bước  khỏi nhà.
 
Ai từng gặp  đều   là   thông minh, bởi  tự trọng của  cũng  cao. 
Truyện đăng  page Ô Mai Đào Muối
 khi  rời khỏi huyện Khổ Hải, mới  bên ngoài  đổi chủ.
 
Ba châu mười sáu quận sắp  chia thành ba nước, nghĩa quân thẳng tiến  hoàng cung Ngọc Châu, tiểu đế trong cảnh binh hoang mã loạn bỏ chạy,  một mũi kiếm xuyên thấu.
 
Ta kéo tay một  kể chuyện hỏi:
 
“Vậy Quận Kiều Nữ giờ thuộc về ai?”
 
Tiên sinh thấy   mà vẫn  , liền bán cái với :
 
“Có  đến một sát thần  xí vô nhan ?”
 
Ta lắc đầu.
 
Ông  lập tức hứng khởi kể: Quận Kiều Nữ thuộc về vị sát thần , tức là Vệ hầu.
 
Tuy hiện giờ  xí vô nhan nhưng Vệ hầu thuở ban đầu  đẽ phong thần,  là tiên giáng trần cũng chẳng quá. 
 
Không chỉ là tiên nhân, mà còn là tiểu tướng quân Vệ gia ở Ngọc Châu  oan khuất.
 
Chịu đủ khổ nạn, c.h.é.m g.i.ế.t một đường mà .
 
Ta   chút choáng váng, nhưng đại khái  hiểu  một chuyện:
 
Thiên hạ lúc    thể chỉ dựa  nhiệt huyết của  mà cứu nổi. Chả trách phụ   ngăn , e là  sớm , cũng   sẽ lủi thủi mà  về.
 
  sinh  vốn là đứa bướng bỉnh.
 
Ta   về huyện Khổ Hải, ngược  còn hỏi rõ Vệ hầu giờ ở ,  :
 
“Ta   mưu sĩ cho Vệ hầu.”
 
Thiên hạ chia ba, chim khôn chọn cành mà đậu.
 
Phụ ,  cứ chờ xem  đem về cho nhà  một phần vinh quang.
 
 ông trời quả nhiên  dạy  một bài học, bên ngoài  chỉ  nghĩa quân, mà còn  thảo khấu,  còn quân dẹp thảo khấu.
 
Phụ   là một lão đầu thanh bần nhưng  và A tỷ mỗi  một vẻ, đều xinh  hơn . 
 
Nữ tử lập   dễ gặp nguy hiểm.
 
Khi   bọn thảo khấu bắt về  áp trại phu nhân, một mũi tên dài xuyên tới. 
 
M.á.u nóng b.ắ.n lên  .
 
Ta  đầu , là cờ hiệu của Vệ hầu.
 
Vệ hầu tới dẹp thảo khấu.
 
Ta  trái  ,  thấy   xí vô nhan nào trong đám lĩnh binh, mà chỉ thấy   đeo mặt nạ bạc, tay trái cầm trường thương.
 
Khi quân tràn  trại, chỗ cũ chỉ còn  một đội  binh, cùng , cùng Vệ Chiêu.
 
Ta :
 
“Ta tên Nhậm Liễu Liễu,    mưu sĩ của ngài.”
 
Vệ Chiêu   ngựa  sang , trầm mặc một lúc.