Quý Nhân Thật Keo Kiệt - Chương 28
Cập nhật lúc: 2024-12-02 15:14:52
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phù Ly một tay cầm chén thuốc uống từng ngụm nhỏ, một tay giữ chặt Khương Nhan, khiến nàng thể thoát , công tử thường ngày lạnh lùng, tự phụ ngã bệnh, liền hệt như một đứa nhỏ bám .
Nhiệt độ cổ tay nóng đến kinh , Khương Nhan phí sức giật tay áo, ai mới rút khỏi lòng tay tay Phù Ly, nhanh tay lẹ mắt giữ chặt , giãy giụa , nàng ‘chao ôi’ thở dài một tiếng, liền tùy tiện xuống bên chỗ gác chân cạnh giường, mượn ánh đèn vàng để đánh giá Phù Ly.
Ngón tay thon dài mắt của rách da, vẩy đỏ sậm nổi bật làn da trắng nõn, đặc biệt chói mắt. Ngoài phòng gió rét thấu xương, dập khung cửa sổ, trong đầu Khương Nhan vô thức hiện lên ảnh cầm kiếm thẳng trong khói thuốc súng, nghĩ đến lúc cúi đầu đối diện với sự chất vấn mất hết lý trí của Quý Huyền, tại , trong lòng nàng chợt chút mềm mại, dường như những ác cảm ban đầu gặp gỡ trở dần xa xôi như những chuyện kiếp .
Trừ phi, đây thật sự là hoạn nạn gặp chân tình?
Đang nghĩ ngợi, Phù Ly ngẩng đầu uống cạn ngụm thuốc cuối cùng. Thứ thuốc chắc hẳn vô cùng đắng, Phù Ly nhíu mày, cánh môi nhạt màu mím chặt, hầu kết lên xuống, cố gắng áp chế vị đắng sắp tràn lên, cúi đặt chén thuốc rỗng lên chiếc bàn bên giường.
“Phù đại công tử, đến giờ vẫn phục ngươi.” Có lẽ trong phòng quá yên tĩnh, Khương Nhan theo bản năng mở miệng , “Trước khi chuyện hôn ước, ý chí chiến đấu của đều là vì sự ngạo mạn, vô lễ của ngươi. Sau đó cũng chút đố kỵ ngươi.”
Không ngờ nàng sẽ như thế, tay Phù Ly chợt khựng , ngón tay đặt bên viền chén một lúc, đó khàn giọng hỏi: “Đố kỵ chuyện gì?”
“Đố kỵ thiên phú của ngươi đấy. Bất kể là lớp học chiến , ngươi đều vô cùng ưu tú, văn chương, cưỡi ngựa, b.ắ.n tên, kiếm thuật, thứ nào đều đầu.” Đáng tiếng ai mỹ, trời cao điêu khắc thiên phú của tinh xảo như thế, nặn tính cách của thành một khối bùn lầy, suy nghĩ cùng lời thống nhất, thật khiến thấu.
Phù Ly đánh đứt suy nghĩ của cô: “Nếu ngươi từ lúc ba tuổi ép ngủ giờ hợi, dậy giờ mão, mười mấy năm cầm bút rời, cũng thể như thế.”
Khương Nhan lấy tinh thần, cảm thán hỏi, “Thủ phụ đại nhân nghiêm khắc như thế ư?”
Phù Ly im lặng. Không nghĩ gì, rũ mắt tay áo nhăn của Khương Nhan, im lặng một lúc mới : “ mong ước của là đạo thánh hiền, cách cầm bút sáng tác nghìn bài văn chương sớm ngấy .”
Giọng lúc khàn thấp hiếm gặp, vài phần cô đơn.
Hôm nay Phù đại công tử thật sự là bệnh đến vô cùng nghiêm trọng, những lời , thường ngày sẽ giấu sâu trong bụng mà chịu ngoài.
Khương Nhan dường như trong đêm nay mới thật sự quen Phù Ly, nho sinh trong mắt vạn , tư nghiệp xem trọng thích sách, văn, cũng hệt như thương nhân giàu nhất nước rằng thích tiền tài ...Loại cảm giác hệt như dùng một quyền đánh bay bộ sức lực của Khương Nhan , nàng lời nhẹ tênh của Phù Ly đánh đến ngã nhào xuống đất, hung hăng áp chặt thể nhúc nhích , đó còn tự phụ lau tay, từ xuống nàng bảo: “Thật cũng thích đánh chút nào.”
Bị kẻ đầu Quốc Tử Học ‘ thích sách’ đánh bại nhiều như thế, Khương Nhan thật sự hận đời.
Ánh đèn lay động, gương mặt Khương Nhan phức tạp, nàng hỏi: “Thế ngươi gì?”
“Làm võ tướng.” Phù Ly bệnh nặng hỏi gì đáp nấy, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo nàng, mu bàn tay thể mơ hồ thấy những đường gân xanh nhạt nổi lên. Mắt phản chiếu ngọn đèn, chắc nịch đáp, “Bảo vệ nước, bảo vệ ngươi...” Khựng một chút, phun chữ, “...Các ngươi.”
Khương Nhan để ý đến ý sâu xa trong câu chữ thoáng khựng của , mà sững sờ sự kiên định trong mắt . Giờ đây trong thời loạn thế, trong thành gặp nguy hiểm, một câu khàn giọng của nặng tựa ngàn cân, đến vô cùng khí phách.
“Được lắm.” Tuy tại trở thành đối tượng để Phù đại công tử tâm sự, nhưng Khương Nhan vẫn tận hết chức trách gợi mở chủ đề, gật đầu lặp nữa, “Làm võ tướng lắm.”
Ánh mắt Phù Ly ôn hòa, trong lòng cảm động thôi.
đáng tiếc cảm động xong, liền thấy Khương Nhan cong mắt thì thầm: “Nếu ngươi , trong Quốc Tử Học sẽ thành độc cô cầu bại, vững hạng nhất, lắm lắm.”
“...” Giọng nàng nhỏ nhưng Phù Ly thấy.
Đêm nay đặc biệt yên tĩnh, hai bỏ qua thành kiến đây, cùng tâm sự, nhớ là ai ngủ , đến khi Phù Ly tỉnh dậy, ngoài cửa xuất hiện vài vệt nắng sớm mờ mờ.
Hắn cúi đầu chất vải mềm mại trong lòng bàn tay, thấy bản đang giữ lấy tay áo của Khương Nhan, mà thiếu nữ diễm lệ đang bục bên giường ngủ.
Đèn dầu sớm cạn, ánh sáng trong phòng âm u, khí lạnh rét, Khương Nhan ngủ yên giấc, đầu mày khẽ nhíu , lọn tóc rũ xuống bên tai dính lên khóe môi nàng, cũng nàng ngủ ở đây bao lâu.
Sự rung động tên đến . Ma xui quỷ khiến, Phù Ly buông tay áo nàng , ngón tay thon dài khẽ giơ lên, dường như giúp nàng gạt vài sợi tóc tinh nghịch bên khóe môi nàng. ngón tay còn chạm đến nàng, Khương Nhan đang ngủ mơ lập tức nhíu mày khẽ ho vài tiếng, hẳn lạnh .
Cánh tay giơ chợt khựng , Phù Ly nhíu mày, xoay lấy chiếc áo đông đặt bên giường phủ lên Khương Nhan.
Động tác khẽ nhưng Khương Nhan lập tức tỉnh . Nàng chút mơ màng thẳng dậy, mặc cho áo đông phủ vai rơi xuống, nửa gương mặt đè chút vết đỏ, đôi mắt trong vắt qua một lúc mới tiêu điểm, Phù Ly hỏi: “Hạ sốt ?”
Thật lạ, rõ ràng trong phòng u tối, Phù Ly thấy ánh sáng trong mắt nàng.
“Ừ.” Hạ sốt , Phù Ly cảm thấy cả thoải mái, vén chăn xuống giường, để ý đến Khương Nhan vẫn đang bên cạnh , chỉ đành thấp giọng , “Ngươi ngoài , cần quần áo.”
Liên quan đến chuyện hôm qua, vẫn nhớ một chút. Bản chắc là sốt đến mơ hồ , hề phòng mà kéo Khương Nhan nhiều tâm sự cho nàng , giờ đây thanh tỉnh mới cảm thấy mất mặt, tự nhiên khiến nàng chê .
Đáy mắt trầm tư phức tạp, Khương Nhan dậy vặn , xoa xoa cánh tay cùng chiếc cổ đau xót, hừ : “Cũng đêm qua là ai nắm lấy tay buông, bây giờ tỉnh liền trở mặt đuổi ngoài.” Bước ngoài bình phong, nàng hỏi, “Trên ngươi thương, cần gọi Ngụy Kinh Hồng giúp ngươi ?”
“Không cần.” Phù Ly vô cùng kiêu ngạo thể dễ dàng để khác thấy sự chật vật của chứ? Động tác chậm rãi vén chăn, bước xuống giường, lúc khoác áo mới phát hiện áo , lập tức ánh mắt khẩn trương, vô thức sờ lên ngực.
Khối ngọc treo sợi dây đỏ, Phù Ly bất giác thở phào một , xuống giường khoác áo , đeo xong đai lưng ngay ngắn bước ngoài. Hắn dường như lời , gương mặt lộ biểu cảm yên hồi lâu, mới hỏi thăm: “Đêm qua, ai là giúp quần áo?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-nhan-that-keo-kiet/chuong-28.html.]
“Đương nhiên là Ngụy Kinh Hồng.” Khương Nhan , cố ý hỏi, “Sao nào, ngươi cẩn thận như thế là vì trong lòng giấu bí mật gì ?”
Mắt Phù Ly chút tự nhiên, xoay đầu phủ nhận: “Không gì.”
Hắn thừa nhận việc nhặt ngọc khuyết về, nàng liền vờ như , chỉ là ý vị thâm sâu ‘ồ’ một tiếng, trong mắt chứa tia giảo hoạt, hỏi thêm nữa.
Đến giờ mão, sáu vị nho sinh của Quốc Tử Học trong sảnh ăn sáng, ai mở miệng chuyện, khí vô cùng nặng nề, chỉ tiếng chén đũa va chạm .
Mắt Quý Bình sưng lên như quả hạch đào, sắc mặt xám trắng, thất thần ăn vài ngụm, liền đặt đũa xuống: “Ta ăn no .”
Dáng vẻ của , rõ ràng là vẫn thoát khỏi nỗi đau tang trưởng. Cõi lòng Khương Nhan nặng nề, lo lắng Phù Ly đối diện bàn ăn một cái, thấy vẻ mặt trấn định của , rũ mắt ăn cháo, lúc mới yên tâm.
Thái Kỳ ăn vài ba ngụm liền ăn xong một cái bánh bao, lau tay : “Nếu tập trung đầy đủ, hôm nay liền dọn dẹp đồ đạc khỏi cổng thành hướng Nam, trở về phủ Ứng Thiên phục lệnh.”
“Gì gọi là ‘ tập trung đầy đủ’ chứ?” Quý Huyền lạnh lùng xen ngang, “Thiên hộ đại nhân đừng quên rằng Quý Bình vẫn ở trong đường hầm sập !”
Thái Kỳ lạnh lùng : “Thế ngươi thế nào? Để những liều liều c.h.ế.t mang sách cùng chôn cùng với trai ngươi ư?”
Quý Huyền siết c.h.ặ.t t.a.y đáp, đôi mắt đỏ bừng, một hàng lệ từ góc mắt chảy xuống, ướt đẫm vạt áo .
Không khí trong sảnh nhất thời giương cung bạt kiếm, Phù Ly nuốt ngụm cháo cuối cùng, đó phá vỡ cục diện căng thẳng: “Các ngươi theo thiên hộ rời , ở .”
“Phù Ly!”
“Phù công tử!”
Ngụy Kinh Hồng mắng: “Phù Ly, ngươi điên !”
Đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng của , Phù Ly bình tĩnh dậy : “Ta sẽ mang Quý Bình về phủ Ứng Thiên.”
Thái Kỳ đập bàn, mắng tiếng ‘Làm bậy’, liền thấy tiếng chiêng trống khẩn trương bên ngoài, hô lên: “Thát Đát tấn công, cả thành đề phòng! Thành còn còn, thành mất mất! Thát Đát tấn công, cả thành đề phòng! Thành còn còn, thành mất mất...”
Đêm qua, quân sĩ Sóc Châu cả đêm ngủ, bày sẵn trận đón quân địch, sợ rằng Thát Đát sẽ đánh lén trong đêm, nào ngờ gác cả một đêm cũng thấy bóng dáng của quân Thát Đát, hôm nay tất cả tướng sĩ đều vô cùng mệt mỏi, gặp quân địch! Nhất thời tiếng bước chân xung quan hỗn loạn, tướng lĩnh thúc ngựa, chỉ huy cung – nỏ cùng với binh sĩ bài trận, khí khẩn trương chạm liền bùng phát, sợ hoảng sợ tựa như vân đen bao phủ cả tòa thành trì.
“Có gì thì lên đường hẳn ! Đến khi đánh , các ngươi chạy cũng kịp nữa !” Thái Kỳ hạ lệnh, “Chuẩn ngựa, !”
sáu thiếu niên thiếu nữ vẫn yên trong sảnh, ai cũng nhúc nhích.
Thái thiên hộ trừng to mắt, quát, “Các ngươi phản !”
“Thiên hộ đại nhân, khi Phùng tế tửu trăm dặn dò bọn bảy cùng tiến cùng lui, cùng sống cùng chết. Mà nay bá tánh thành Sóc Châu còn chạy trốn, bọn thể chạy trốn khỏi thành chứ?” Trình Ôn khiêm tốn , ôn hòa mở miệng, “Bảy cùng đến đây, hẳn sẽ cùng về, cho dù...chỉ là thi thể.”
“Các ngươi cho rằng chiến tranh là trò đùa ? Đao kiếm mắt, sẽ chết!” Thái Kỳ giận dữ , “Chỉ mỗi thành Sóc Châu, thể chống đỡ mấy ngày chứ?”
Phù Ly thoáng trầm tư, : “Thát Đát công thành, trừ phi là nâng gỗ đ.â.m mở cổng thành hoặc là dùng máy ném đá để tấn công thành. Thát Đát liền trong một ngày từ biên giới tấn công đến Sóc Châu, nhất định là trang ít khi trận, mà thành địa thế bên ngoài thành Sóc Châu bằng phẳng, đá to để sử dụng, máy ném đá thể sử dụng .”
“Thế liền chỉ cách dùng gỗ đ.â.m cổng thành.” Khương Nhan tiếp lời, “Chúng thể dùng sức ngược hoặc vật nặng để chống cổng thành, chỉ cần thành phá, liền khả năng thắng lợi.”
“Thát Đát tấn công hung hãn, sẽ vì bất cứ thứ gì mà ngừng , hơn phần lớn dùng đánh nhanh thắng nhanh, cho nên mang theo lương thực sẽ quá bảy ngày. Chỉ cần nghĩ cách phái cao thủ đốt quân doanh của quân địch, đốt bộ quân lương, kiên trì thủ thành hai ngày liền thể đẩy lùi địch.” Dứt lời, Phù Ly ánh nắng bên ngoài, tuyết bay đầy trời, gió tây bắc lớn, thích hợp lửa thiêu kho lương thực.
“Cha là Trấn Quốc đại tướng quân, tay nắm mười vạn tinh quân trấn thủ Thương Châu, điều binh đến đây cũng quá một ngày đường.” Một giọng trong trẻo vang lên, đầu , chỉ thấy Ổ Miên Tuyết thẳng dậy, đôi mắt phượng rực sáng, khi lộ một lúm đồng điếu nhàn nhạt, “Ta nguyện một bức thư tay, cho đến Thương Châu báo tin, nội trong ba ngày thể xin viện quân đến đây!”
Trong Quốc Tử Học, Ổ Miên Tuyết vẫn luôn cẩn thận khiêm tốn, giảm cảm giác tồn tại của đến cực thấp, ai cũng ngờ đến nàng lúc sẽ thẳng bước , đưa một kế hoạch khiến ngỡ ngàng. Thái Kỳ dám tin, đánh giá nàng, giọng mang theo ý nghi hoặc: “Ngươi?”
“, .” Nàng dường như hóa thành một khác , ngoan ngoãn như ngày thường, trong con mắt hiện lên sự trấn định, khoan dung của hổ nữ nhà tướng, “Chạy trốn đêm , thiên hộ đại nhân cho rằng hai kẻ Thát Đát là do ai giết?”
Quả Nhân, cừu non cuối cùng cũng nhe răng nanh . Khương Nhan từ đầu tập bắn, liền mơ hồ cảm thấy Ổ Miên Tuyết cố ý che giấu thủ của , tuy nàng tại giấu giếm, nhưng sự giúp đỡ của Trấn Quốc tướng quân, tính thắng lợi sẽ tăng thêm vài phần.
Thái Kỳ cầm đao bước qua bước trong sảnh, dường như đang cân nhắc lợi hại. một lúc , dừng ước, xoay hỏi: “Các ngươi nghĩ xong , nếu cổng thành giữ nổi, lương thực của kẻ thù từng đốt, viện quân Thương Châu đến, các ngươi giải quyết thế nào?”
Phù Ly chắc nịch đáp: “Trong ba phương án chỉ hai cái thành công, nhưng cũng thể thua .”
Thái Kỳ hỏi: “Lỡ như thì thế nào?”
“Nếu lỡ như như thế...” Phù Ly trầm tư, lạnh giọng đáp, “Lỡ như như thế, thiêu kho lương thực của Sóc Châu, bỏ thành chạy trốn, bảo tính mạng của bá tánh thành.”
Vừa lời , đều kinh ngạc.
Thái Kỳ mở to mắt, đánh giá Phù Ly hồi lâu, mới thì thầm : “Ngươi vẫn còn trẻ nhưng sát phạt quả quyết, ngược là tướng tài trời sinh.”