Tạ Đường nghĩ nghĩ một chút Tiêu Lẫm : “Bệ hạ, thần xe ngựa cả ngày, thật sự là quá mệt mỏi, bệ hạ thể miễn cung quy cung huấn cho thần , cả ba mươi trang tranh chữ nữa.”
Tiêu Lẫm ngước mắt , khoé miệng đầy là ý : “Vì thế, Quý Phi cái chính là vì miễn trừng phạt của ?”
Dứt lời, thanh âm lạnh hơn một chút: “Vậy lúc Quý Phi trẫm ăn nhiều hơn một chút là dối ? Cái tính là khi quân ?”
Sắc mặt của Tạ Đường lập tức đổi, tội khi quân là chơi.
Một cái tội khi quân, nàng thể kéo xuống đánh.
Tạ Đường vội vàng ngẩng đầu, Hoàng Đế phía đối diện: “Thần thật sự bệ hạ ăn nhiều hơn một chút, còn xin miễn chép là nhân tiện thôi.”
Không sai, xin miễn chép cung quy cùng cung huấn chỉ là nhân tiện mà thôi.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Huhu, gần vua như gần cọp, quả nhiên sai.
Tạ Đường nghĩ ân cần nhúng rau chân vịt cho Hoàng Đế bệ hạ: “Bệ hạ, ngài nếm thử món rau chân vịt , đều là mang tới đây, vẫn còn tươi, nhúng , ngon rớt đầu lưỡi.”
Tiêu Lẫm Tạ Đường nhúng rau chân vịt cho , chậm chạp : “Chút phân tâm của Quý Phi, thì miễn chép cung quy và cung huấn .”
Vẻ mặt Tạ Đường lòng nhắc nhở Tiêu Lẫm: “Bệ hạ, còn ba mươi trang tranh chữ.”
Đừng quên cái .
Tiêu Lẫm ngước mắt, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên Tạ Đường : “Ba mươi trang tranh chữ cũng miễn .”
Vẻ mặt Tạ Đường vô cùng cao hứng, trong lòng hô to vạn tuế, nàng mất công lấy lòng.
Chỉ là nàng nghĩ đến đó, nam nhân phía đối diện thong thả ung dung mở miệng: “Hôm nay miễn, ngày mai tiếp tục chép.”
Tạ Đường đen mặt trong nháy mắt, nàng cho rằng trong thời gian săn thú mùa thu đều miễn, thế mà kết quả chỉ miễn một ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-phi-lai-cay-sung-lam-nung-hom-nay-quy-phi-lai-tim-duong-chet-roi/chuong-51-muon-o-lai.html.]
Nam nhân chó má là cố ý, nhất định là cố ý.
Tạ Đường ngước mắt Hoàng Đế thật sâu : “Bệ hạ, nam nhân nên hào phóng một chút.”
Tiêu Lẫm nhanh chậm chấm thịt dê ăn.
Hắn vốn thích thịt dê thịt bò, cảm thấy mùi ngon, ngờ cắt mỏng như nhúng, thấy chút mùi nào cả.
Không tệ.
Bởi vì đồ ăn , Tiêu Lẫm ngước mắt Tạ Đường : “Hào phóng như thế nào?”
Tạ Đường lập tức mở miệng : “Ví dụ như miễn tất cả trừng phạt của thần , ít nhất là trong thời gian săn thú mùa thu nên để chép cung quy và cung huấn, còn ba mươi trang tranh chữ, nếu thần chép mấy cái , thời gian để cổ vũ bệ hạ nữa?”
Tạ Đường xong câu cuối cùng, vẻ mặt rõ ràng bệ hạ : “Thật thần vì bản , thần là vì bệ hạ, thần tư thế hùng vĩ oai hùng của bệ hạ cổ vũ hò hét bệ hạ cổ lên, để cho tất cả đều là bệ hạ lợi hại thế nào.”
Tiêu Lẫm a lên một tiếng, lạnh: “Cho nên, ngươi chép cung quy và cung huấn, đều là vì trẫm?”
Ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo âm trầm.
Tạ Đường run sợ, cẩn thận : “Đại bộ phần là vì Hoàng Thượng, còn một chút là vì bản thần , thần tham gia săn thú mùa thu.”
Tiêu Lẫm nhướng mày, hiếm khi chế nhạo.
“Chuẩn.”
Dứt lời, thèm để ý tới Tạ Đường nữa. Tạ Đường ngây , đồng ý ư? Hoàng Đế đồng ý, từ khi nào dễ chuyện như ?
Phản ứng của Tạ Đường còn tới, Tiêu Lẫm phía đối diện thấy nàng , vui vẻ, nâng mi lạnh lùng mở miệng.
“Còn ư? Chẳng lẽ ở qua đêm?”
Nói xong lời cuối cùng, mặt chút nguy hiểm.