Quý Phi Nương Nương Vinh Sủng Bất Suy - Chương 29: Bệ hạ, Nguyễn Trang Tần nương nương…mất rồi
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 04:39:48
    Lượt xem: 3 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Vân Nhiễm bước nhanh đường cung, ảnh lẫn bóng tối.
Giờ quá canh hai, các cung đều khóa kín, lệnh giới nghiêm ban. Đường cung vắng ngắt, đèn đuốc cũng tắt hết.
Để tiết kiệm, trong cung chỉ đốt đèn một lượt mỗi tối ở lối chính, đó thêm sáp, đốt .
Mấy ngõ nhỏ quanh co thì chẳng đèn, đêm đến tối đen như mực, yên lặng đến rợn .
Tường cung cao ngất, rêu phong lạnh lẽo, chỉ ánh trăng soi mờ con đường đá xanh chân, đủ để thấy mờ mờ lối .
Khương Vân Nhiễm như gió, dừng bước.
Con đường nàng chọn vốn hẻo lánh, ngày thường cũng chẳng lính Kim Ngô tuần tra.
Bản đồ Trường Tín cung, nàng ghi nhớ từ lâu. Lúc bắt đầu trù tính, nàng đích đến Ngọc Kinh dò đường, xem lối .
Làm gì, nàng cũng tính đường lui.
Chỉ đến hai khắc, nàng tới cửa Đông Bình – nơi cung nhân, ti phu, rau củ cung mỗi ngày.
Trường Tín cung đêm nay yên tĩnh lạ thường, chỉ Đông Bình môn vẫn còn hàng dài cung nhân đang chờ kiểm tra để xuất cung.
Công việc trong cung nhiều việc gấp, thể chỉ xử lý ban ngày, bởi thế cửa mười hai canh đều mở, ngày đêm đều .
Giờ phút , kẻ đợi đa phần là cung nhân các ti cục, cần sớm ngoài lo liệu việc sớm mai.
Nam nữ, già trẻ đều , thêm Kim Ngô vệ giữ cổng và hoạn quan kiểm soát, ước chừng ba bốn chục . tất cả đều cúi đầu, ai tiếng nào, hề ồn ào.
Khương Vân Nhiễm lặng lẽ hàng, mắt liếc quanh, dáng vẻ bình thản như quen cung mấy bận.
Hàng nhích chậm.
Qua một khắc, nàng chỉ tiến mấy bước, phía còn ba .
Việc kiểm tra xuất cung nghiêm ngặt, thể qua loa. Cẩn thận một chút cũng là lẽ thường.
Khương Vân Nhiễm chẳng sốt ruột, yên lặng chờ đợi, dáng vẻ nhu thuận ngoan ngoãn.
Ngay lúc , phía bất chợt tiếng bước chân chạy dồn dập.
Một tiểu hoạn quan phía nàng đầu , thấy một tên Kim Ngô Vệ mồ hôi đầy trán, chạy hớt hải về phía phòng trực cửa nam, chạy hô lớn:
“Cháy! Cháy to !”
Lập tức, mấy tên lính gác và giám sự đều ngẩng đầu về phía Đông Lục cung, thần sắc kinh hoảng.
Người trong hàng cũng bắt đầu xôn xao, đầu theo.
Khương Vân Nhiễm cũng vẻ kinh ngạc, bật thốt: “Ai nha!”
Ánh lửa đỏ rực sáng cả đêm tối.
Khói đen cuồn cuộn bốc lên trong biển lửa, cuốn thẳng lên trời cao, như sấm nổ giữa trời đêm mịt mùng.
Tiểu hoạn quan phía nhịn hỏi: “Là nơi nào cháy ?”
Người y là một cô cô trung niên, phục vụ trong cung nhiều năm, kinh nghiệm đầy , ngoái đầu , chắc nịch:
“Là Đông Lục cung.”
Bà nheo mắt, khẽ :
“Chắc là Thính Tuyết cung hoặc Vọng Nguyệt cung bên trái, sai .”
Vừa dứt lời, Kim Ngô Vệ canh cửa lớn liền quát:
“Im lặng!”
Trong chớp mắt, đều lưng, ai dám thêm.
Khương Vân Nhiễm liếc mắt, thấy đội cứu hỏa chuẩn xong xe nước, chờ hiệu lệnh.
Đội cứu hỏa thuộc Kim Ngô Vệ, mỗi ngày đều quân canh giữ tại các cửa đông, tây, nam, bắc. Vì Đông Tây lục cung là nơi ở của các quý phi, cho nên bên trái Đông Tây Bình Môn đều hai tiểu kỳ đóng quân, mỗi kỳ hai mươi .
Dù đông, nhưng Kim Ngô Vệ thể lập tức điều thêm , để chậm việc cứu hỏa trong cung.
Chuyện , Triệu Đình Phương sớm dò xét rõ ràng.
Trong lòng Khương Vân Nhiễm cũng tính kỹ từ .
Giờ phút thấy đội quân trấn giữ Đông Bình Môn điều thêm hai mươi nhập hàng, nàng liền yên lòng.
Mọi sự đều đúng như kế hoạch.
Chỉ chớp mắt, đội cứu hỏa lệnh xuất phát, nhanh chóng chạy về phía đám cháy.
Khương Vân Nhiễm chút bối rối, cũng theo dòng ngoài mấy bước.
Phía , chỉ còn hai .
Nàng nhớ khi Liêu Thục Nghiên từng , để Bội Lan dẫn lửa từ dây đốt tới tảng đá nóng. nàng cân nhắc kỹ, cuối cùng quyết định tự tay châm lửa lên đá.
Đá Chích Viêm một khi bắt lửa, liền cháy dữ dội. Đường Lê các sâu một góc, cách Thính Tuyết cung một bức tường, dù trong điện bốc cháy, cũng khó phát hiện ngay.
Hôm nay đúng dịp đặc biệt.
Hai vị nương nương của Thính Tuyết cung đều ở, một nửa cung nhân điều , còn cũng nghỉ.
Thời cơ thể hơn.
Khương Vân Nhiễm châm lửa xong, vội rời . Nàng cài chặt cửa sổ, chờ lửa bén thảm, mới rời khỏi Đường Lê Các.
Lúc , Thính Tuyết cung đều im ắng. Tiểu hoàng môn gác cửa đang buồn ngủ, nàng dùng khói mê thổi qua, chẳng mấy chốc ngủ say.
Khương Vân Nhiễm rời khỏi Thính Tuyết cung nhẹ tựa làn gió, như thể đang đợi nương nương về.
Khi nàng tới cửa Đông Bình, Đường Lê Các cháy suốt hai khắc.
Hai khắc cũng đủ để thiêu Bội Lan thành tro bụi.
Đến khi đội cứu hỏa chạy tới, dập tắt lửa, thì Đường Lê Các chẳng còn gì, chỉ còn chiếc vòng tay ngọc trắng để cho ngẩn ngơ.
Chỉ cần nàng đủ vững lòng, việc sạch sẽ, thì thể yên rời khỏi Trường Tín cung.
Khương Vân Nhiễm hít sâu một . Lúc , đoàn di chuyển thêm nửa bước, đến phiên nàng.
Vì chuyện cháy lớn, viên trung giám ở Đông Bình Môn chút bất an, hai đều hỏi qua loa cho .
Đến lượt Khương Vân Nhiễm, ông cũng chỉ liếc thắt lưng nàng, hỏi:
“Ngươi xuất cung gì?”
Chiếc khay trong tay Khương Vân Nhiễm là do Nguyễn phủ sớm chuẩn cho Bội Lan. Trên khay khắc chữ “Ngự thiện phòng – Bạch án đường”, trông là đồ cung nhân dùng hầu hạ.
Nàng khom bẩm:
“Khởi bẩm công công, khi Lâm ngự trù kê sổ chuẩn cho ngày mai, phát hiện một vò mật hoa quế hỏng, phần còn cũng đủ dùng. Ngài cũng rõ, Hoàng quý thái phi nương nương vốn thích bánh hoa quế. Lâm gia gia nghĩ tới nghĩ lui, bèn sai nô tỳ xuất cung mua thêm, lo sớm chuẩn cho Bạch án, để sáng mai kịp đưa ngự thiện phòng.”
Lời nàng , đều là thật.
Phương trung giám “ừ” khẽ một tiếng, :
“Đắc tội .”
Ông cúi , động tác cung kính, kiểm tra tay áo và đai lưng của Khương Vân Nhiễm, khẽ giũ ống quần.
Thấy gì lạ, mới gật đầu:
“Đi .”
Khương Vân Nhiễm nhẹ nhàng thở . Nàng tiến một bước, đưa hạt đậu nhỏ trong tay nhét tay Phương trung giám, :
“Phương gia gia, đây là chút tâm ý của Lâm gia gia, mong ngày khác rảnh cùng ông uống chén rượu.”
Phương trung giám , :
“Cái lão Lâm , nào cũng khách khí như .”
Khương Vân Nhiễm hành lễ, chậm rãi bước về phía cửa cung.
Trong lòng nàng, một sợi dây căng như chực đứt. Chỉ cần qua khỏi Đông Bình môn, nàng thể hình đổi dạng, đào thoát.
Một bước, hai bước... Đông Bình môn ở ngay mắt, nàng khỏi thấy lòng run rẩy.
đúng lúc , một giọng âm lãnh vang lên phía :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/chuong-29-be-ha-nguyen-trang-tan-nuong-nuongmat-roi.html.]
“Khoan !”
Nàng khựng bước, khẽ đầu, mặt hề lộ vẻ hoảng sợ, chỉ tỏ nghi hoặc:
“Phương gia gia còn điều gì dặn dò?”
Phương trung giám nheo mắt nàng, ánh mắt từ từ hạ xuống, dừng ở cái hà bao nàng đeo bên hông.
Hà bao bằng vải xanh, tay nghề vụng về, mấy tinh xảo. Chỉ điều... nó căng phồng khác thường.
Ông đưa tay chỉ:
“Trong đó là gì?”
Khương Vân Nhiễm khựng , một lát mới miễn cưỡng tháo hà bao xuống, ngập ngừng đưa :
“Phương gia gia... xin chớ nô tỳ...”
Phương trung giám nhận lấy, nặng tay, sắc giọng:
“Cũng khá nặng đấy.”
Giọng ông âm lạnh, khiến thấy lạnh sống lưng.
Khương Vân Nhiễm dõi mắt tay ông mở hà bao, thấy ông vạch dây đeo, liếc trong.
Nàng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tim nhảy lên tận cổ.
Phương trung giám kỹ một lúc, bất chợt nheo mắt, chằm chằm nàng.
Khương Vân Nhiễm gượng:
“Phương gia gia... đừng cho Lâm gia gia nhé.”
Phương trung giám bỗng thở dài, :
“Đứa nhỏ ... từng tuổi mà còn ham ăn.”
Khương Vân Nhiễm thở phào, nhỏ:
“Nô tỳ... nô tỳ sợ đói, nên thường mang theo chút đồ ăn.”
Phương trung giám buộc hà bao, đưa trả, :
“Lần đừng lấy bánh đậu xanh sở trường của lão Lâm mà giấu. Tùy tiện mang ít bánh ngọt thôi là .”
Giọng điệu vẫn hiền hòa.
Khương Vân Nhiễm đỏ mặt, nhẹ giọng đáp:
“Đa tạ gia gia chỉ dạy.”
Trên mặt Phương trung giám hiện nụ hiền hậu.
“Đứa nhỏ ngoan, mau , sớm về.”
Khương Vân Nhiễm khom thi lễ, xoay lưng bước nhanh rời khỏi.
Cửa cung dài sâu, hai bên Kim Ngô vệ cầm binh trong tay.
Nàng cúi đầu, một lời, cứ thế bước .
Tới cửa cung, kiểm tra cùng cũng nhẹ nhàng qua, nàng mới một bước bước khỏi Trường Tín cung.
Đêm khuya lạnh lẽo, trời lấp lánh.
Khương Vân Nhiễm ngẩng đầu lên, chỉ thấy trăng bạc êm đềm, ánh rải khắp trời cao.
Ngọc Kinh khi yên bình, xa xa là muôn nhà đèn sáng, khiến lòng cũng nhẹ bớt.
Nàng khẽ thở , gió từ sông Kim Thủy thổi qua, mang theo mát lạnh.
Lúc mới , lưng nàng đẫm mồ hôi lạnh.
Tay vẫn nắm chặt hà bao, nàng rảo bước đến một con hẻm nhỏ bên cung.
Ngõ hẻm ngoài cung u tối, đèn sáng, càng thêm tĩnh mịch.
Khương Vân Nhiễm theo đường quen, cứ thế bước đến nơi hẹn từ sáng.
Vừa , nàng lấy khăn ướt trong tay áo , chậm rãi lau mặt.
Thủ pháp dịch dung , nàng luyện trăm nghìn từ Dật Hương các, cần soi gương, chỉ vài động tác, gương mặt khác.
Nàng vén tóc, gỡ trâm bạc, cài gọn đầu.
Giờ đây, chỉ là một phụ nhân bình thường, mày cau, sắc mặt nhạt nhòa.
Nàng phát tiếng, từng bước đều cẩn trọng.
Chừng ba khắc , nàng dừng một căn nhà phía đông hoàng thành.
Cốc cốc... cốc cốc.
Vừa gõ cửa, bên trong xác nhận, cửa lớn mới khẽ mở.
Thiếu niên tuấn tú mở cửa, thấy nàng đỏ mắt:
“A tỷ…”
Khương Vân Nhiễm lách bước , cửa lập tức đóng .
Trong sân nhỏ chật hẹp, Triệu Đình Phương chờ sẵn.
Dưới ánh trăng, ba lặng, hồi lâu, cùng nở nụ nhẹ, thành tiếng.
“Ta . Không cả.”
Cùng lúc , ngoài Thính Tuyết cung – Trường Tín cung.
Đội cứu hỏa lặng lẽ tiến , từng thùng nước đổ xuống, ai ồn ào, hiện trường yên tĩnh lạ thường.
Trong một ngách nhỏ gần đó, Cảnh Hoa Diễm yên, áo choàng khoác , mặt trầm như nước.
Mộ Dung Tiệp dư và Vệ Bảo lâm cung nhân đỡ, thần sắc khác .
Mộ Dung sắc mặt tái nhợt, song vẫn giữ vẻ trầm . Vệ Bảo lâm đến đỏ cả mắt, nghẹn ngào thành tiếng.
Ngoài hai , chư phi còn đều vắng mặt.
Thanh Đại quỳ nơi góc cung, mặt đẫm lệ, một lời.
Chỉ huy sứ Trần Lập Sơn trực ban đêm , phía Cảnh Hoa Diễm, nét mặt cũng đầy nặng nề.
Cảnh Hoa Diễm gì, mặt chẳng đổi sắc.
Dẫu lửa cháy đột ngột, cũng chẳng rung động tâm ý bình lặng như mặt hồ của .
Cả trong cung lẫn ngoài cung, đều tĩnh mịch như tờ.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện,..v..v.. là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Chỉ còn tiếng lách tách của lửa cháy sót trong Đường Lê Các, giữa đêm thanh, vang lên lạnh lẽo.
May mà đội cứu hỏa huấn luyện kỹ lưỡng.
Chẳng quá nửa canh giờ, lửa lớn rốt cuộc cũng dập tắt .
Chu Tổng kỳ phụ trách việc dập lửa , bước gấp khỏi Thính Tuyết cung, thẳng đến mặt Cảnh Hoa Diễm, dứt khoát quỳ sụp xuống đất.
Ánh mắt Cảnh Hoa Diễm vẫn về phía Đường Lê Các, nơi khói lửa cuồn cuộn bốc lên, chẳng hề liếc sang một cái.
“Bệ hạ.”
Giọng Chu Tổng kỳ khàn đặc, mắt đỏ hoe.
Trần Lập Sơn hạ mắt y, mới sang Cảnh Hoa Diễm :
“Bệ hạ, lửa dập xong. Chu Tổng kỳ điều tâu.”
“Cứ .”
Cảnh Hoa Diễm mở miệng, mới nhận giọng lạnh khô, ẩn ẩn giận dữ cuộn dâng.
Chu Tổng kỳ cúi gập , dập đầu ba cái vang dội.
“Bệ hạ, Trang tần nương nương… mất .”
