Thời gian hành khách thực hiện nhiệm vụ mỗi cố định.
Thông thường sẽ trống nghỉ kéo dài từ nửa tháng đến một tháng, mà nhiệm vụ càng nguy hiểm, thời gian nghỉ ngơi sẽ càng dài.
Vì , Lộc Kim Triều nghỉ tới hai mươi tư ngày mới nhận thông báo nhiệm vụ sân ga tiếp theo.
Dựa theo thông tin vé tàu, nhiệm vụ sân ga vẫn là cấp Ất, cũng đến mức đột ngột nâng lên tàu cấp Giáp. Thời gian là hai giờ chiều ngày mai, còn địa chỉ vẫn như khi—một địa danh tồn tại trong thế giới thực.
Hành khách phép mang vật phẩm cá nhân lên tàu, nhưng thiết điện tử phần lớn đều sẽ mất tác dụng, còn những vật dùng để trừ tà trong đời thực... căn bản là vô dụng. Thêm đó, phần lớn thời gian trong sân ga là để chạy trốn, nên thường chỉ mang theo một ít nước uống và thực phẩm giúp hồi phục thể lực trong thời gian ngắn.
Khi sắp xếp đồ đạc, Lộc Kim Triều chút do dự nhưng cuối cùng mang theo chiếc hộp sắt mang về từ nhà cũ.
Cô hộp một lát lấy tấm da dê hỏi:
“Lần mi can thiệp độ khó của nhiệm vụ sân ga ?”
Chờ mãi thấy phản hồi.
như , thực là một câu trả lời.
Dựa những thử nghiệm tấm da dê suốt hai mươi ngày qua, Lộc Kim Triều phát hiện nếu nó chuyện , nó thường thích tự khai , thậm chí còn xu hướng khoe khoang đầy ác ý khi đạt mục đích.
Vì , sự im lặng lúc chỉ chứng tỏ một điều—nhiệm vụ là bình thường, nó can thiệp.
Lộc Kim Triều tin tấm da dê đột nhiên phát thiện tâm cô trải nghiệm một sân ga bình thường.
Chẳng lẽ là vì nó nữa?
Vì nuốt mất một phần ba linh hồn của cô?
Dù thế nào nữa, việc tấm da dê còn gây rối là chuyện đối với cô.
Và lẽ bởi vì chỉ cô và Vệ Linh sống sót rời khỏi sân ga, , khi nhận tin nhắn của đối phương, Lộc Kim Triều phát hiện hai cùng lên một chuyến tàu.
Vệ Linh: Tuyệt quá!
Vệ Linh: Mấy hôm còn gặp ác mộng là c.h.ế.t ở sân ga vì nhiệm vụ một nữa cơ.
Vệ Linh: Có chị tham gia cùng thì yên tâm .
Vệ Linh là thông minh. Sau khi hồn từ sân ga, cô nhanh chóng nhận Lộc Kim Triều là hợp tác , nên chủ động thiết. Lộc Kim Triều tuy phản ứng lạnh nhạt, nhưng cũng từ chối.
Dù thời gian gặp ngoài đời nhiều, nhưng hai thể xem là quen thuộc.
Hôm , hai gặp ở điểm hẹn, cùng đến nhà ga.
“Không độ khó thế nào...” Vệ Linh chút lo lắng.
Lộc Kim Triều , tấm da dê can thiệp thì nhiệm vụ chắc chắn sẽ dễ hơn nhiều so với【Mất Kiểm Soát】, nhưng do cô trải qua nhiều sân ga nên cũng khó đánh giá tương quan, vì thế trả lời lời của Vệ Linh.
Mà tính cách của Vệ Linh cũng kiểu nhất thiết hồi đáp, cô thể tự tìm lối xuống thang cho .
“Chắc chắn khó bằng . hỏi một đàn quen , ảnh bảo độ khó của gần như chạm ngưỡng sân ga cấp Giáp , chắc chỉ là ngoại lệ thôi.”
“Chỉ là đồng đội sẽ …”
“Chắc dò xét thử một chút.”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Với Vệ Linh mà , cô ngại đắc tội cùng sân ga, quen chủ động dùng lời thăm dò tính cách khác khi tàu đến, để xem ai đáng tin, ai nên tránh xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-gap-quy/chuong-40-lo-mo-tren-truong-nhai-1.html.]
So với việc kết bè kết phái, cô sợ nhất là kéo c.h.ế.t bởi đồng đội ngu xuẩn.
Lộc Kim Triều phản đối cách của cô , dù điều đó khiến ngoài cảm thấy Vệ Linh ngốc nghếch.
Khi hai đến sân ga ngầm, chỉ cách một cánh cửa, là hai thế giới khác biệt.
Vừa bước , Vệ Linh lập tức đổi rõ rệt, biểu cảm trở nên sắc sảo hơn, cử chỉ cũng mang theo khí thế xâm lược.
Ngược , Lộc Kim Triều vẫn bình tĩnh như thường.
Hai đến sớm, nhưng cũng muộn. Khi mở cửa phòng chờ, phát hiện bên trong ít .
Vệ Linh cau mày, ánh mắt kiêng nể quét một vòng quanh phòng: “Ồ, đông ?”
Thật lòng mà , điều khiến cô lo. Lần đông cũng là sân ga【Mất Kiểm Soát】đấy thôi.
Mà … vẻ cũng ít hơn là bao.
Dù trong lòng yên, nhưng Vệ Linh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên.
Nói xong, cô quan sát phản ứng của những trong phòng.
Phần lớn đều như dự đoán—nhíu mày cô , hoặc lơ . Chỉ một đeo kính gọng vàng, híp mắt :
“ đó, cũng thấy hình như khá đông .”
—Loại khó chơi.
Trong lòng Vệ Linh lập tức đánh giá.
Dù trông , vẻ hiền hòa, còn thiện bắt chuyện, nhưng từ hành vi cử chỉ đơn giản , Vệ Linh ngửi thấy mùi xảo quyệt.
Cô chớp mắt, tiếp lời, cố tình đầu bảng thông tin chuyến tàu.
Trong tầm lướt qua, cô thấy phụ nữ vẫn giữ nụ hòa nhã, hề tỏ khó chịu vì phớt lờ.
Thế là, Vệ Linh chắc chắn— cũng là loại thông minh.
Cô liếc bảng thông tin một cái, ghé sát Lộc Kim Triều thì thầm:
“Chị gì ?”
Lộc Kim Triều mỉm bất đắc dĩ: “Chỉ là một bảng thông tin tàu thôi, gì chứ?”
Vệ Linh thất vọng, nhưng cũng ngạc nhiên. Dù cô chỉ tiện miệng hỏi thử thôi.
Lộc Kim Triều tuy gì bây giờ, nhưng cô tin rằng nhất định chút suy nghĩ, đợi sân ga chắc sẽ thấu vài chuyện.
Lộc Kim Triều Vệ Linh đang nghĩ gì, chỉ chăm chú bảng thông tin mà chẳng tìm gì đáng giá. Đơn giản vì thông tin đó quá ít.
【Cấp độ chuyến tàu: Ất】
【Trạm : Lò Mổ Trên Trường Nhai】
【Số lượng hành khách: 12 】
【Mùi m.á.u tanh nồng nặc xuyên qua cánh cửa sắt, tiếng gào thét thê lương của súc vật vang rền bên tai, trong bóng tối mờ mịt, gã đồ tể đang giơ cao đao mổ, chờ con mồi tiếp theo đưa đến.】
【Vận chuyển đúng loại động vật lò mổ, hỗ trợ đồ tể tất việc g.i.ế.c mổ sẽ xem là thành nhiệm vụ.】