Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 54: Lò Mổ Trên Trường Nhai (15)
Cập nhật lúc: 2025-07-16 08:28:38
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến cửa phòng mổ, Vệ Linh dừng , bước bên trong.
Cô từng đây một , ký ức còn rõ mồn một. May mắn là, Lộc Kim Triều cũng lên tiếng bảo cô cùng .
Con bê nhỏ vốn kháng cự khi tiến gần toà nhà chính, nhưng khi dắt trong, đột nhiên trở nên ngoan ngoãn lạ thường, điều giúp Lộc Kim Triêu tiết kiệm ít sức lực — đồng thời cũng nhận sự bất thường của nơi .
Hơn nữa, ngay cả khi cô đẩy cửa bước phòng mổ, dắt con bê giữa mùi m.á.u tanh nồng nặc và những xác động vật cùng loài, con bê nhỏ cũng phát chút âm thanh nào.
Tựa như tất cả những sinh vật còn sống trong lò mổ … đều chỉ đang lặng lẽ chờ đợi giây phút cái c.h.ế.t ập đến.
… khi Vệ Linh đây, nơi như ?
Về cơ bản thì khác biệt nhiều so với lời kể của Vệ Linh, điểm khác biệt lớn nhất là—giờ đây trong phòng mổ thêm những tảng thịt mổ xẻ, treo móc sắt.
Có nguyên một con heo moi nội tạng, nửa bò, những cái đầu động vật xâu thành chuỗi treo lủng lẳng—chỉ riêng cảnh tượng đó, như thể địa ngục đáy.
Trớ trêu , những cái đầu xâu chuỗi , hết cái đến cái khác… đều đang “” về phía Lộc Kim Triều.
Dù cô đầu hướng khác, thì mỗi hướng đều một chuỗi đầu treo đang cô chằm chằm.
Rõ ràng gió, mà những sợi dây treo đầu vẫn lắc lư nhè nhẹ—như thể, những cái đầu lìa khỏi xác vẫn đang cố xoay , ngước lên kẻ cả gan bước nơi hành quyết.
Dưới ánh sáng đỏ bất tường, đôi mắt của chúng trống rỗng, c.h.ế.t lặng.
Tí tách.
Là âm thanh của giọt nước rơi xuống mặt đất.
Tách.
Là tiếng m.á.u theo xác thịt đang phân huỷ nhỏ giọt xuống sàn.
Nơi tối tăm, ẩm thấp, khắp nơi đều là m.á.u và thịt thối rữa. Chỉ một bước lỡ chân cũng thể khiến dẫm trúng những mảng thịt đang phân hủy, dính cả .
Chúng treo ở đây quá lâu, mục nát đến nỗi chỉ cần quệt nhẹ vạt áo , cũng sẽ dính theo một ít thịt nát .
Trong khi những giọt m.á.u đang nhỏ xuống đất từng chút, Lộc Kim Triều dường như còn thấy một vài âm thanh lạo xạo khe khẽ.
tiếng động đó quá nhẹ, luôn kèm với âm thanh m.á.u rơi, dù cô cố gắng tập trung cũng khó mà phân biệt đó là âm gì.
Chỉ là, cô luôn cảm giác, những thứ phát âm thanh đó… đang cô, theo dõi cô—cô động đậy, chúng cũng sẽ chuyển động theo trong bóng tối.
“... Đừng tự hù doạ bản nữa.”
Càng nghĩ kỹ, lưng cô càng lạnh toát, chân cũng dám bước tiếp.
giờ, cô buộc thành nhiệm vụ.
Lộc Kim Triều đành cưỡng ép bản , cố gắng bỏ qua những áp lực tâm lý do môi trường kỳ quái mang , tiếp tục tiến về phía sâu trong phòng mổ.
Từng phút trôi qua, bước chân cô tuy chậm, nhưng tuyệt đối đến mức mười phút mà còn thấy điểm cuối của căn phòng .
“… Có gì đó đúng.”
Lộc Kim Triều sững .
Nhất Tiếu Hồng Trần
Từ lúc cô bước chân đây gần mười phút.
Theo ký ức của Vệ Linh, cô chỉ tầm hai, ba phút là thấy bàn mổ. Vậy mà giờ cô quá xa so với thời gian đó.
Cô bắt buộc dừng và hồi tưởng kỹ tuyến đường .
Trong trí nhớ của cô, vẫn luôn thẳng.
…
Lộc Kim Triều quanh—vẫn là m.á.u thịt mục rữa, vẫn là những cái đầu đang cô từ phía.
Ở nơi , căn bản thể phân biệt phương hướng.
Tiếng động lạo xạo vang lên—từ bên trái, bên , lưng, thậm chí cả phía .
Những thứ vô hình đang quấy động trong bóng tối, từng chút từng chút áp sát.
Lộc Kim Triều dự cảm—nếu cô cứ yên ở đây, cô sẽ những âm thanh đó bao vây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-gap-quy/chuong-54-lo-mo-tren-truong-nhai-15.html.]
Và đó chắc chắn sẽ chuyện lành gì.
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Cô nhận thấy nỗi lo sợ trong lòng đang ngừng tăng lên, chỉ thể tự nhủ.
“Là vì mang đến là một con bê nhỏ, chứ ?”
Liệu đồ tể hài lòng với “con mồi” cô mang đến?
Hay chỉ đơn giản là—càng về , nhiệm vụ càng khó hơn?
Dù nữa, nơi thể nấn ná lâu.
Vệ Linh từng : thẳng sẽ đến bàn mổ. Giờ khi môi trường cho phép xác định đường , cô chỉ thể tin trực giác.
Thời gian thể rối loạn, đường thể mờ—nhưng cô buộc tin bản . Nếu để nỗi sợ nuốt chửng, thì coi như xong đời.
Lộc Kim Triều hít một thật sâu, tiếp tục bước về phía “ mặt”.
Tĩnh mịch, ngột ngạt, ẩm ướt.
Những chiếc đầu lắc lư khe khẽ, trong bóng tối là tiếng thì thào len lỏi từng bước.
Lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi.
Không , cả…
Chỉ cần phạm luật, dù là quỷ, cũng thể tuỳ tiện g.i.ế.c khi đang chịu sự trói buộc của đoàn tàu.
Ít nhất là—ở trạm cấp Ất như thế , tuyệt đối thể.
Phải tin kinh nghiệm mà tiền bối truyền .
Phải tin con đường sống do 【Quy Tắc】 định .
Một căn phòng mổ nhỏ hẹp, mà khiến cô cảm giác như đang trong khu rừng m.á.u thịt, tài nào tìm lối .
Cô dám dừng , dù bản đang ngừng vòng trong căn phòng .
Chỉ cần chững , là thấy những tiếng lạo xạo từ trái, , phía vang lên.
Mỗi như , âm thanh gần hơn.
Mồ hôi trán ngày càng nhiều, Lộc Kim Triều hiểu rõ—cứ tiếp thế , cũng chỉ đang phí thời gian. Tuy cô tạm thời quỷ giết, nhưng nếu cứ tiếp tục, khi mặt trời lặn xuống… cô chắc chắn sẽ chết.
cô hề trong vô định.
Cô đang quan sát, tìm kiếm điểm đột phá.
Sau đó, cô phát hiện—mỗi ngang một chuỗi đầu treo, thì chuỗi tiếp theo thấy sẽ nhất định là đang “” về phía .
—chỉ cần dây treo khẽ đung đưa, thì những cặp mắt c.h.ế.t , sẽ luôn tìm về phía cô.
Trong cảnh như , bất kỳ điều gì khác thường, cô đều tin là ngẫu nhiên.
“… Là do những cái đầu ?”
—Những cái đầu đồ tể giết, xâu , treo lên?
“Thử xem .”
Nhìn những cái đầu chết, thậm chí đang thối rữa, Lộc Kim Triều cắn răng quyết định.
Cô gắng đè nén nỗi sợ hãi và áp lực trong lòng, chậm rãi tiến đến gần một chuỗi đầu treo.
Trong đó đủ loại động vật—lợn, bò, dê, thậm chí là cả chó.
Chúng vẫn lắc lư nhè nhẹ, im lặng “” theo từng bước chân cô.
Khoảng cách càng gần, nhịp tim cô càng dồn dập—vì sợ hãi, cũng vì căng thẳng.
Tiến gần, cô mới thể quan sát kỹ những cái đầu đó ánh sáng lờ mờ.
Ngoài việc đáng sợ vì ánh mắt c.h.ế.t chóc, chúng dường như gì khác thường.
Cô đưa tay , chạm một cái đầu.
Cảm giác thịt thối rữa lập tức truyền tới, cô buồn nôn và rùng . Cô cố nén , chậm rãi xoay chuỗi đầu —cho chúng mặt , còn cô nữa.