Quy Tắc Nuôi Chim Hoàng Yến - 6

Cập nhật lúc: 2025-05-01 08:54:39
Lượt xem: 398

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ông chú trung niên đó là ai thế?”

 

Tưởng Xác quay đầu hỏi tôi, vẻ hung dữ trên mặt đã dịu lại khá nhiều.

 

“Là cha nuôi của em.”

 

“Cha nuôi?”

 

Tưởng Xác cau mày: “Ông ta thường xuyên làm khó em đúng không?”

 

Tôi không muốn nói nhiều về quá khứ đầy bẩn thỉu đó, chỉ gượng cười một cái.

 

“Không sao đâu, ông ấy chỉ bảo em về nhà ăn cơm, mà em thì không muốn về.”

 

“Chỉ vậy thôi à?”

 

“Ừ. Sau này em sẽ nói chuyện với họ, chỉ là chuyện trong nhà thôi.”

 

Tôi gật đầu, sợ anh hỏi tiếp nên vội vàng chuyển chủ đề.

 

“Tưởng Xác, quần áo trên người anh là sao thế?”

 

“Hình như em từng thấy chiếc áo khoác gió này trên mạng rồi, hình như phải mấy triệu, thậm chí mấy chục triệu. Đôi giày này cũng đắt lắm đúng không?”

 

“Anh chẳng phải là… không có tiền sao?”

 

Người đàn ông vừa mới đặt tay lên eo tôi bỗng cứng người kỳ quái.

 

Anh ho khan một tiếng đầy chiến thuật, ánh mắt bắt đầu lảng tránh.

 

“Đ-đúng rồi, tất nhiên là anh không có tiền.”

 

“Anh đi làm việc ở tỉnh ngoài mà, vừa hay chỗ đó có cái chợ đầu mối, chuyên bán đồ nhái mấy hãng nổi tiếng, rẻ lắm.”

 

“Để đám chủ thầu gian ác và ông chủ không khinh thường tụi anh, cả nhóm bọn anh đều mua mấy bộ đồ nhái để ‘lên mặt’. ”

 

“Em nhìn nè, chất liệu thế này mà chỉ có mấy chục nghìn.”

 

Tôi sờ thử áo khoác của anh, nửa tin nửa ngờ.

 

“Thật hả? Vậy chỗ đó có bán online không? Em cũng muốn mua một cái.”

 

“...Để anh xin link rồi gửi cho em sau.”

 

Tưởng Xác ậm ờ cúi đầu hôn tôi một cái.

 

“Đừng lo chuyện quần áo nữa, hôn cái đã. Một tuần không gặp, tối nay anh phải phục vụ em thật tốt.”

 

“Ừm...”

 

Mọi nghi ngờ của tôi lập tức bị nụ hôn ấy cắt đứt.

 

“Tưởng Xác, tối nay... về nhà em nhé.”

 

13

 

Hôm đó, tôi đánh liều đưa Tưởng Xác về nhà mình.

 

Tiết kiệm thì nên tiết kiệm, tiền thuê phòng khách sạn cũng khá tốn.

 

Hơn nữa, sau một thời gian tiếp xúc, tôi thấy chú chim hoàng yến này cũng là người tốt, tôi tin được.

 

Tưởng Xác không nói gì nhiều.

 

Chỉ là đêm ấy, anh đè tôi xuống chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ, tùy ý muốn làm gì thì làm.

 

May mà mấy hôm nay hàng xóm đều không có ở nhà, nếu không thì tiếng giường cọt kẹt và tiếng khóc nức nở kia chắc chắn sẽ làm họ giật mình.

 

Liên tiếp hai ngày, tôi đều ở nhà quấn quýt với Tưởng Xác.

 

Tôi không mở quán, anh cũng không đi làm.

 

Về việc này, anh giải thích rằng:

 

“Công trình vừa kết thúc, chưa có việc gì làm. Công trình mới phải tháng sau mới khởi công.”

 

Tôi không rành chuyện công trường.

 

Nên cũng không nghi ngờ gì.

 

Chỉ là, tay còn run rẩy, tôi lấy điện thoại ra định chuyển tiền cho anh, nhưng chưa kịp nhấn xác nhận, điện thoại đã bị anh rút khỏi tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-nuoi-chim-hoang-yen/6.html.]

 

“Không cần. Mấy dịch vụ vừa rồi là anh tặng miễn phí cho em.”

 

“T-tặng sao?”

 

Qua hàng mi ướt đẫm, tôi nhìn anh chằm chằm.

 

Tưởng Xác nhìn tôi, khóe môi cong cong như cười như không.

 

“Ừ, tặng đấy. Anh đã luyện rất lâu vì em.”

 

Tôi hơi ngạc nhiên.

 

Rồi trong lòng cuộn lên từng lớp xấu hổ và ngượng ngùng không tên, liền nhẹ nhàng móc lấy ngón tay anh đang đặt lỏng lẻo trên giường.

 

Ngón tay của anh thon dài, các đốt hơi thô ráp một chút.

 

Rất có khí chất đàn ông.

 

“Vậy… còn dịch vụ miễn phí nào khác không?”

 

Tưởng Xác “chậc” một tiếng, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm, mang theo chút khêu gợi đầy cuốn hút.

 

“Tất nhiên là có rồi.”

 

 

Đến khi tôi quay lại quán cà phê, bước chân vẫn còn lảo đảo, không vững.

 

Tưởng Xác lại quay về công trường làm việc.

 

Chúng tôi đã hẹn nhau tối sẽ đi ăn tối cùng nhau.

 

Ăn tối.

 

Một hành động đầy thân mật.

 

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt một tháng quen biết, chúng tôi gặp nhau không phải để làm chuyện xấu, mà chỉ đơn giản là để ăn một bữa cơm.

 

Tôi rất thích điều đó.

 

Đầy mong đợi trong lòng, trái tim còn đang xao xuyến, cửa quán đột nhiên bị đẩy ra.

 

Tôi mỉm cười quay đầu lại, lần đầu tiên định chủ động chào khách, nhưng vừa thấy người bước vào, nụ cười lập tức đông cứng.

 

14

 

Lần này, cha nuôi và mẹ nuôi cùng đến.

 

Mẹ nuôi hùng hổ chỉ tay vào tôi, nước bọt văng tung tóe.

 

“Thư Nhiên, tôi cho cô hai lựa chọn.”

 

“Một là ngoan ngoãn theo tôi về nhà lấy chồng. Thằng què đó tuy không ra gì, nhưng nhà nó có tiền. Cô đổi lấy sính lễ xong thì xem như đã trả hết ơn dưỡng dục.”

 

“Hai là trả lại toàn bộ số tiền chúng tôi đã bỏ ra nuôi ăn nuôi mặc cô suốt bao nhiêu năm, từ lúc đón cô, chỉ mới là đứa trẻ mồ côi từ trại trẻ mồ côi về cho đến khi cô học đại học. Trả xong rồi mới có thể đoạn tuyệt được!”

 

Tôi lạnh lùng hỏi: “Tôi chọn cách hai. Tổng cộng bao nhiêu?”

 

Mẹ nuôi liếc lên liếc xuống đánh giá tôi, trong mắt toàn tính toán.

 

“Năm mươi vạn.”

 

“Tôi mới ra trường được một hai năm, không có nhiều tiền như vậy.”

 

“Tôi biết cô không có, nhưng tôi đã điều tra rồi—cái mặt bằng kinh doanh này là cô may mắn mua được với giá rẻ. Đợi đến khi trung tâm thương mại đối diện xây xong, khu vực này sẽ tăng giá vùn vụt.”

 

“Năm mươi vạn chỉ là chuyện nhỏ thôi, nói thật, cái đứa quái gở như cô cũng giỏi làm ăn đấy chứ.”

 

Mẹ nuôi trợn mắt trợn mày, tiếp tục nói với vẻ ban ơn:

 

“Thế nên, cái mặt bằng kinh doanh này cô chuyển nhượng miễn phí cho tôi, chúng ta coi như huề nhau.”

 

Im lặng một lúc lâu, tôi gật đầu.

 

“Được, nhưng chúng ta phải ký hợp đồng. Tất cả viết rõ ràng bằng giấy trắng mực đen, rồi đi công chứng.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Không thành vấn đề!”

 

Mẹ nuôi vui mừng khôn xiết, còn định thân mật vỗ vai tôi.

 

Nhưng tôi né tránh.

Loading...