Quy tắc thứ nhất:   để bọn họ phát hiện  phận thật sự của !
Hắn từng bước ép sát, chậm rãi  từng chữ một:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Ngay từ lúc trở về,   luôn thần sắc hoảng hốt, ánh mắt   cũng như   xa lạ.
Chẳng lẽ…    là Sa sư , mà là yêu quái giả mạo ?”
Lời  dứt, cánh tay  bỗng cựa quậy như sống. Da thịt  cánh tay lập tức lật ngược  ngoài, vô  mạch m.á.u rậm rạp hiện lên, dần dần tụ  thành một cây gậy đỏ như máu.
Nhìn thấy cảnh đó,  lập tức hoảng loạn đến hồn phi phách tán. Tình thế ngay tức khắc rơi  nguy hiểm chí mạng.
Ta ép   giữ bình tĩnh, cố gắng dùng giọng điệu thật thản nhiên mà :
“Đại sư ,  chính là Ngộ Tịnh đây,  nhất định  thể nhận  .”
Ta  xác nhận  —  thể , trừ phần suy nghĩ là của , còn  đều giống hệt Sa Tăng.
Nói cách khác,  chỉ là xuyên hồn. Thân xác  đích thực là của Sa Ngộ Tịnh!
Cho nên,  chính là Sa Ngộ Tịnh thật sự!
Thế nhưng lời    khiến khỉ lơi lỏng chút nào. Hắn vẫn bước từng bước áp sát, hai bên tai dần hiện  hai khối thịt đang nhô lên.
Ngay  đó, hai khối thịt  bắt đầu định hình, dần dần biến thành hình dáng một đôi tai!
Ta lập tức kinh hoàng, trong đầu liền vang lên một quy tắc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-quai-dam-lam-nguyet/chuong-4.html.]
“Tôn Ngộ Không là giả. Nếu phát hiện  mọc  sáu cái tai, hãy lập tức tránh xa,   đối mặt!”
Giờ đây, sáu cái tai sắp sửa   hình thành — chỉ cần chậm một giây,   thể mất mạng ngay tại chỗ!
Vì quá sợ hãi,  vội nhắm mắt .
 lúc , một giọng  nhẹ nhàng vang lên:
“Đại sư ,   chính là Sa sư .”
Ta mở mắt, chỉ thấy Trư Bát Giới đang đặt tay lên vai khỉ, tiếp tục :
“Hắn   yêu khí  , với Hỏa Nhãn Kim Tinh của , nhất định  thể   điều đó.
Có lẽ Sa sư   đường quá lâu, nên đầu óc  loạn, mới lỡ lời thôi.”
Khối thịt bên tai khỉ dần ngừng sinh trưởng,    biến mất.
Cây gậy đỏ như m.á.u trong tay  cũng bắt đầu tan rã, biến dạng, cuối cùng hóa thành huyết nhục  hòa  cánh tay .
“… Quả là   nghĩ nhiều .”
Đường Tăng cưỡi  lưng ngựa, lạnh nhạt lên tiếng:
“Ngộ Tịnh, chúng  hãy dừng chân nghỉ một lát ở đây.”
Ta lập tức cúi đầu, đáp nhỏ:
“Vâng.”