Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:50:51
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tháng sáu, kinh thành hạ, thời tiết vô cùng nóng. Cung Thúy Vi cây cối tươi , ve sầu kêu dứt.
Bang!
Lệ Phi giường, đánh đổ chén thuốc Thường ma ma đem đến, đôi mắt lá liễu trợn tròn: "Bổn cung uống những thứ thuốc nữa," đang bắt đầu thở dốc: "Rất đắng... Đắng đến nỗi trong miệng bổn cung còn vị gì cả."
"Nương nương, thuốc đắng miệng lợi cho bệnh," Thường ma ma Lệ Phi ngày càng gầy gò, cũng đau lòng: "Nô tỳ mang thêm một chén đến cho , thể nương nương tổn hại nghiêm trọng, hiện giờ thể tùy ý ."
"Ma ma," Lệ Phi đưa tay giữ chặt Thường ma ma đang lấy thuốc cho : "Hôm nay bổn cung cần thuốc, thể bổn cung thế nào, trong lòng bổn cung hiểu rõ. Lần là bổn cung tính toán sơ suất."
Thường ma ma còn cách nào khác, chỉ thể gật đầu: "Vậy ngày mai nương nương nhất định uống thuốc đúng giờ."
Lệ Phi , chút tự giễu: "Dáng vẻ bây giờ của bổn cung, bổn cung mơ cũng nghĩ tới. Ma ma, ngươi dời cái ghế đến đây, chuyện với bổn cung một lát, trong lòng bổn cung vô cùng khó chịu."
Thường ma ma dời cái ghế thêu tới gần tháp xuống: "Nương nương chỉ cần phối hợp thật với thái y trị liệu, thể nhất định sẽ khá hơn, nương nương nhất thiết suy nghĩ nhiều nữa."
Lệ Phi Thường ma ma, bật một tiếng: "Đám Thái Y viện lang băm , ma ma ngươi cũng tin, bổn cung đang khỏe mạnh bọn họ trị đến chỉ còn chút tàn ."
"Thân thể của nương nương luôn mảnh mai, tổn thương nặng," Thường ma ma nhịn mà thở dài: "Từ từ điều dưỡng, nô tỳ nhất định thể điều dưỡng thể của ."
"Bên ngoài thế nào ?" Lệ Phi tiếp chuyện sức khỏe của nữa, chuyển trọng tâm câu chuyện: "Có Thẩm thị vẫn một mực ở vùi trong Chiêu Dương cung."
"Vâng ạ," Thường ma ma gật đầu, vị Hi Tu nghi kiên nhẫn thuộc bậc nhất: "Từ khi Hoàng thượng rời cung, cho đến bây giờ bảy, tám ngày, nàng vẫn bước khỏi Chiêu Dương cung nửa bước."
"Hoàng thượng cung, núi dựa của nàng mất, nàng đương nhiên ẩn núp," Lệ Phi đảo mắt: "Ma ma, ngươi lấy hộp gỗ tử đàn nhỏ của bổn cung đến đây, bổn cung một chút."
"Nương nương xem cái đó gì?" Thường ma ma Lệ Phi tới cái hộp gỗ tử đàn nhỏ thì khẩn trương: "Lần cũng vì nó mà khổ nhiều thế , còn nó gì?"
Lệ Phi yếu ớt xua xua tay: "Đi lấy tới đây , bổn cung nó trong lòng sẽ an một chút."
Thường ma ma bất đắc dĩ dậy nội thất lấy cái hộp gỗ , chậm chạp tới bên tháp. Hai mắt Lệ Phi sáng lên, hộp gỗ trong tay Thường ma ma, vươn tay : "Đưa cho bổn cung."
Thường ma ma dáng vẻ hưng phấn của Lệ Phi, cuối cùng cũng đưa cho nàng, điều trong miệng vẫn thì thầm một câu: "Nương nương xen xong vẫn nên đưa nô tỳ cất ."
Lệ Phi giống như là thấy, hai tay cầm lấy hộp gỗ đặt lên bàn, cẩn thận mở , hai viên thuốc màu đen bên trong, rốt cuộc mặt Lệ Phi cũng một chút vui vẻ, : "Bổn cung đúng là càng chúng càng cảm thấy đáng yêu."
Thường ma ma bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Nương nương, vật , nô tỳ cảm thấy vẫn nên xử lý sớm một chút mới ," bà nghĩ đến viên thuốc thì sẽ tự nhiên nhớ tới Đức phi, ngược bà thấy Đức phi thì nghĩ đến chứng cứ phạm tội trong cái hộp .
"Ma ma, ngươi hai viên , viên nào đáng yêu, mượt mà hơn?" Lệ Phi đột nhiên hỏi.
"Đều giống ạ, nương nương viên nào thì viên đó ," Thường ma ma thoáng trong hộp, chỗ nào khác .
"Vậy ," Lệ Phi nhẹ nhàng lấy một viên trong đó , giống như trân bảo đặt mắt , tỉ mỉ xem xét: "Ma ma, ngươi bổn cung đưa viên cho Thẩm thị thì thế nào?"
Tim Thường ma ma lập tức nảy lên cao: "Nương nương, thể !" xong cũng quỳ xuống đất: "Thai của Hi Tu nghi hiện tại gần bốn tháng, nếu như bây giờ hạ thuốc với nàng, Đức phi và Hi Tu nghi quan hệ , ngày dài tháng rộng, Đức phi chắc chắn sẽ nghi ngờ, một khi nàng sự thật, đến lúc đó, chúng ..." Thường ma ma nghĩ đến thủ đoạn của Đức phi, nhịn mà rùng một cái.
" trong lòng bổn cung thoải mái," tay Lệ Phi vẫn bắt hoa lan chỉ cầm viên thuốc: "Con tiện nhân Thẩm thị dám uy h.i.ế.p bổn cung, bổn cung là Lệ Phi... Lệ Phi đó, một Tu nghi nho nhỏ như ả dám bậy mặt bổn cung, bổn cung thể để cho ả vui vẻ ?"
Thường ma ma sức lắc đầu: "Nương nương, chúng nhẫn nhịn một chút, hiện tại nhất định thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu để cho Đức phi nhận chuyện năm đó, nàng sẽ biến chúng thành lợn [1]. Lẽ nào quên thị nữ hại Đức phi sảy thai ở tiền để ." Tuy là thị nữ thành công, nhưng vẫn Đức phi lấy g.i.ế.c gà dọa khí, đó bao nhiêu sự tàn nhẫn của Đức phi dọa sợ. Nếu để Đức phi nương nương nhà bà là đầu sỏ hại con của nàng hậu quả cần nghĩ nữa.
[1] Người lợn (人彘): chặt hết tay chân, móc mắt, cho câm điếc, khi còn cắt mũi, cạo hết lông tóc bỏ nhà xí.
Vừa nhắc đến chuyện , Lệ Phi lập tử bỏ viên thuốc trong tay hộp: "Đã bao nhiêu năm , nàng yên tĩnh nhiều năm như , bổn cung cũng sắp quên chuyện đó," xong khép hộp gỗ : "Thôi , như xem như Thẩm thị gặp may mắn."
Thường ma ma thấy Lệ Phi khép hộp , lập tức chuyển tới, cầm chiếc hộp : "Nô tỳ vẫn nên giúp thu nó ," xong, giống như sợ Lệ Phi đổi ý, cũng chờ Lệ Phi đồng ý lập tức ôm chiếc hộp vội vã nội thất.
Ngón tay trắng nõn của Lệ Phi gõ gõ lên bàn: "Ma ma... ma ma..."
Lệ Phi gọi hai tiếng, Thường ma ma nhanh chóng bước : "Nương nương ?"
"Bên Dương thị thế nào ?" Lệ Phi cũng quên nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-102.html.]
Thường ma ma nàng đến Dương thị, cuối cùng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần đến Hi Tu nghi, dù Lệ Phi đến Hoàng thượng, bà cũng bằng lòng: "Thai của Dương thị tám tháng, xem sắp lâm bồn, gần gây nàng coi như là an phận."
"Vậy là ," Lệ Phi cau mày: "Thân thể bổn cung còn khỏe , nếu như Hoàng thượng đưa con của Dương thị cho bổn cung nuôi, ngươi bổn cung nên gì bây giờ?"
Thường ma ma tính tình Lệ Phi chút bướng bỉnh, một việc nhận định chắc chắn, cho dù từ thủ đoạn, nàng cũng đạt mục đích, nhưng với tình trạng hiện tại của bọn họ, sợ rằng Hoàng thượng sẽ đưa đứa bé cho Lệ Phi nuôi: "Nương nương đừng suy nghĩ nhiều như , bây giờ quan trong nhất là chúng dưỡng thể cho thật , còn những chuyện khác, chờ thể lên, chúng bàn bạc kĩ hơn."
"Không, ma ma, bổn cung sẽ may áo cưới cho khác," Lệ Phi liếc mắt Thường ma ma: "Nếu như Hoàng thượng cho bổn cung nuôi con của Dương thị, bổn cung cũng ngại đưa cả hai mẫu tử chúng cùng lên đường, đồ vật bổn cung tốn sức lực bảo vệ, dựa mà để tiện nghi cho kẻ khác."
Lệ Phi đang đến Dương Thư Hoa, thì lúc chủ tớ Dương Thư Hoa cũng đang đến Lệ Phi.
"Một phi tử mà ngay cả một Tu nghi nho nhỏ cũng xử lý , còn Lệ Phi, nàng đúng thật là một câu chuyện ," Dương Thư Hoa dựa gối mềm, tháp.
Lục Khỏa quỳ gối bên cạnh xoa bóp cẳng chân cho nàng: "Hi Tu nghi là khôn khéo giỏi trốn tránh, Lệ Phi nương nương bắt của nàng cũng là chuyện bình thường."
Dương Thư Hoa thuận tay cầm lấy một miếng đậu phụ vàng cắn một cái: "Không tìm ? Nàng một phi tử đối phó với Tu nghi, tìm gì, dù lấy mạng của Thẩm thị, khiến Thẩm thị nếm chút đau khổ chỉ là một câu thôi ."
Lục Khỏa dùng dư quang nơi khóe mắt lướt qua chủ tử nhà nàng, thật sự do mang thai , chủ tử nhà nàng dường như to gan hơn nhiều. Lệ Phi cũng là Hoàng thượng, nào quyền lực tùy ý xử lý đầu một cung.
"Ây da," Dương Thư Hoa đột nhiên duỗi tay vỗ về bụng, : "Bảo bối trong bụng bắt đầu nghịch ngợm , mà đá mẫu phi, còn dùng sức như ," lúc còn Lục Khỏa: "Ta nghĩ trong bụng chắc chắn là tiểu Hoàng tử, ngươi nó dùng bao nhiêu sức ."
Lục Khỏa cũng : "Tiểu chủ đúng ạ."
"Lục Khỏa, ngươi nếu như sinh là Hoàng tử, Đức phi còn thể ?" Dương Thư Hoa vẫn còn từ bỏ ý định, hiện giờ nàng nghĩ thông suốt, nhi tử của nàng nhất định một dưỡng mẫu quyền thế trong cung, nhà đẻ năng lực.
Tay Lục Khỏa đang đặt chân chủ tử nhà nàng dừng một chút: "Nô tỳ cũng , điều nô tỳ thấy Đức phi nương nương dường như đổi, cảm giác hiện tại Đức phi nương nương sống thoải mái hơn."
"Hừ," Dương Thư Hoa hừ lạnh một tiếng: "Nếu là thể chọn nương nhờ Hoàng hậu, mới sắc mặt của Đức phi," mỗi khi Đức phi nàng, nàng kìm mà sợ hãi, thật giống như Đức phi thể rõ lòng nàng, nghĩ thôi bực .
"Thời gian lâm bồn của tiểu chủ gần đến, vẫn nên đừng nghĩ nhiều nữa," Lục Khỏa hi vọng chủ tử nhà nàng khi sinh tiểu chủ tử xong sẽ trở về tính tình đây, nếu nàng cảm thấy cái c.h.ế.t cách nàng xa nữa.
Dương Thư Hoa nghĩ đến sắp sinh, tim khỏi níu chặt: "Lục Khỏa, ngươi sợ c.h.ế.t ?"
Lục Khỏa , động tác tay dừng , mấy nhịp thở, nhạt: "Nô tỳ ."
"Đây là câu trả lời gì ?" Dương Thư Hoa cau mày.
"Nô tỳ là sự thật," Lục Khỏa với chủ tử nhà nàng: "Bởi vì nô tỳ khi c.h.ế.t sẽ là bộ dạng gì."
Dương Thư Hoa sửng sốt, nghĩ một lát: " sợ, sợ chết. Ngươi nghĩ , mới sinh cho Hoàng thượng một Hoàng tử, đó liền..., cái gì cũng ." , c.h.ế.t thì cái gì cũng , khi nàng tiến cung, vẫn hưởng thụ sự sảng khoái do quyền thế mang đến, c.h.ế.t , chẳng khác nào nàng sống uổng phí?
Lục Khỏa khẽ thở dài: "Tiểu chủ đừng nên chuyện may mắn nữa, nô tỳ bưng cháo tổ yến đến cho ."
Lục Khỏa , Dương Thư Hoa vẫn hồn.
Vừa qua khỏi giờ thần, mặt trời sắp xuống núi. Thẩm Ngọc Quân cho Tiểu Đặng Tử dọn ghế quý phi đặt bóng cây. Trúc Vân còn cầm theo một cây dù giấy theo, định che cho chủ tử nhà nàng. Dù ngày hè sâu cây nhiều, ai rơi xuống con nào , dọa chủ tử nhà nàng.
Thẩm Ngọc Quân ghế quý phi, Trúc Vũ vẫn cầm quyển “Tam Tự Kinh” do Hoàng thượng ban ở bên cạnh ngâm nga. Mấy ngày nàng còn thể với cảm xúc phong phú, qua mấy ngày, nhiều như , hiện giờ nàng là mặt cảm xúc, giọng đều đều lên xuống.
Có điều chuyện ảnh hưởng đến tâm tình của Thẩm Ngọc Quân, dù nàng cũng việc gì . Thẩm Ngọc Quân giọng hề cảm xúc của Trúc Vũ bên tai, trong lòng nghĩ bây giờ Hoàng thượng đến đầu ? Hoàng thượng cũng bảy, tám ngày, theo lý thì hẳn là sớm đến núi Từ Vân. nhớ đến những lời Hoàng thượng với nàng mấy ngày , nàng chút lo lắng, luôn cảm giác chuyến đến núi Từ Vân của Hoàng thượng dường như yên .
"Tiểu chủ... Tiểu..."
"Hả," Thẩm Ngọc Quân nghĩ đến xuất thần, tiếng của Thu Cúc thì hồn , sang Thu Cúc bên cạnh: "Sao ?"
Thu Cúc vội : "Bẩm tiểu chủ, Tiểu Đặng Tử một tiểu thái giám của Liên Nguyệt các mới ngã cửa cung của chúng , vỡ một hũ dầu trẩu."
Thẩm Ngọc Quân xong, : "Tiểu Đặng Tử ?"
"Bẩm tiểu chủ, Tiểu Đặng Tử đang dẫn mấy cung nhân cọ rửa mặt đất ạ," Thu Cúc cảm thấy Dương Thục nghi ở kế bên thật là ghê tởm, loại chuyện cũng thể .
"Bổn cung nhớ Chiêu Dương cung là đường đá sáu cạnh, tiểu thái giám ngã, các ngươi hỏi thử xem," Thẩm Ngọc Quân , nàng thừa nhận hiện tại nàng buồn chán.
"Ai Liên Nguyệt các là dạng gì," Thu Cúc tức giận : "Nô tỳ cửa , dầu trẩu đựng trong cái hũ, hũ dày, dễ rơi vỡ như ? Nhất định là cố ý."