Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:52:05
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đức phi bưng chung Trúc Vũ mới dâng, mở nắp chung, thổi thổi nhấp một ngụm: "Nghe hôm qua của Liên Nguyệt các đổ một bình dầu trẩu cửa cung của ."
" là chuyện ," Thẩm Ngọc Quân bũng bưng chung cẩu kỷ táo đỏ ở mặt lên uống một ngụm: " để tâm."
"Cũng gì cần để tâm, mạng tổng cộng còn hai tháng, để tùy nàng ," Đức phi đặt chung xuống: " muộn vẫn nên cho các cung nhân cẩn thận một chút, dù bây giờ một ."
"Đa tạ tỷ tỷ chỉ dạy," Thẩm Ngọc Quân khẽ thở dài: "Có đôi lúc, nghĩ rốt cuộc là đắc tội với Dương thị ở chỗ nào? Khiến nàng tha bỏ như ," xong còn lắc đầu .
Tay Đức phi di chuyển chung : "Người trong cung, nhiều đều sống an nhàn, nhưng dù là nữa, cũng nên lấy vô tội đá kê chân, Dương thị, cũng đừng xoắn xuýt nữa, cứ để mấy ngày, nàng gây sóng gió gì. Ngược chú ý Thục phi một chút."
Thẩm Ngọc Quân xong vội thẳng : "Thục phi ạ?"
"Ngốc ," Đức phi thấy bộ dạng ngạc nhiên của Thẩm Ngọc Quân, nhịn mà liếc nàng: "Muội sẽ ngây thơ cho rằng Thục phi là đó chứ?" khi , Đức phi còn vẻ khinh thường.
"Đương nhiên là ," Thẩm Ngọc Quân vội trả lời: "Muội chỉ ngờ Thục phi nương nương thiếu kiên nhẫn nhanh như ." Dưới gối Thục phi Đại Hoàng tử, nếu nàng sinh thêm một Hoàng tử, với Thục phi mà thì là một bất lợi lớn, nàng đương nhiên .
"Coi như là còn hiểu," Đức phi mặc dù Thẩm Ngọc Quân , nhưng vẫn liếc mắt nàng: "Nữ nhân Thục phi vẫn luôn bản lĩnh giả vờ ngoài mặt, cần cẩn thận một chút, bảo bối trong bụng , chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt nàng ."
"Muội hiểu , đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở," Thẩm Ngọc Quân cảm thấy nàng chút thích Đức phi, tuy Đức phi tính tình kiêu ngạo, nhưng nàng khả năng để kiêu ngạo.
Đức phi ở cung Chiêu Dương một canh giờ rời , bên Cảnh đế rốt cuộc cũng giải quyết xong nhóm ám sát cuối cùng, tới đỉnh núi.
"A di đà Phật, thí chủ m.á.u tanh đầy , Phật Môn là nơi thanh tịnh, còn..." Một đại hòa thượng mặc áo cà sa ngăn cản bước chân của Cảnh đế. ông còn hết câu Tiểu Lộ Tử giả dạng phu xe kéo qua một bên: "Đừng cản đường lão gia chúng ." Thật là, chủ tử của tự viện hoàng gia đến còn chặn đường.
Cảnh đế cũng để ý đến đại hòa thượng kìa, thẳng tự miếu. Sau khi tự miếu, cũng cần dẫn đường, thẳng một đường tới phía núi.
Ở núi một đình viện, đương kim Thái hậu ở căn đình viện đó lễ Phật. Thị vệ canh giữ thấy Cảnh đế chút kinh ngạc, nhưng nhanh quỳ xuống hành lễ: "Hoàng thượng cát tường."
"Thái hậu ?" Cảnh đế chắp tay lưng, mặt đổi sắc hỏi.
"Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đang ở bên trong..." Thị vệ đầu lĩnh cũng thêm gì nữa.
Cảnh đế cũng hỏi : "Mở cửa."
"Vâng," xong, thị vệ đầu lĩnh dậy mở cửa viện cho Hoàng thượng, quỳ đất.
Cảnh đế mang theo Tiểu Lộ Tử tiến , những khác đều canh giữ ở cửa. Tiến trong viện, Cảnh đế chợt một loạt âm thanh dâm đãng: "Ừm... A...A... Thật thoải mái... Nhanh lên một chút...". Cảnh đế hề ý định dừng bước, khóe miệng nhếch lên, thẳng tới cửa nháy mắt với Tiểu Lộ Tử.
Tiểu Lộ Tử ngay lập tức tiếp thu ý tứ của Hoàng thượng, một chút do dự, nhấc chân đạp cửa phòng . Tiếp đó trong phòng truyền đến giọng thể rõ là của một lão bà: "Ai, ai càn như ?"
"Thái hậu," Cảnh đế phòng, thẳng tới nội thất, ở cạnh giường Thái hậu, nữ nhân lớn tuổi mặc cái yếm màu tím, tóc hoa râm, mặt mày chảy xệ, dùng dư quang lướt qua hòa thượng thể khỏe mạnh ở cuối giường, nhếch miệng : "Là trẫm,"
Mặt mũi Thái hậu trắng bệch, môi run: "Ngươi... Ngươi...," cuối cùng cái gì cũng miệng , ôm thành một đoàn.
Cảnh đế thấy Thái hậu như , bèn đảo mắt hòa thượng đang sợ ngây ở cuối giường, Tiểu Lộ Tử vội nhảy lên giường, thời gian một thở, chợt "rắc" một tiếng, hòa thượng lập tức còn thở, ngã xuống giường, đó Tiểu Lộ Tử lui trở về phía Cảnh đế.
Cảnh đế Thái hậu đang run rẩy cả , vẻ mặt châm biếm : "Xem trẫm đến đúng lúc."
Thái hậu vẫn tự ôm như , chôn đầu giữa hai gối, một lời, nhưng dáng vẻ sợ hãi.
"Thái hậu định cứ như đối mặt với trẫm ?" Cảnh đế nữ nhân lớn tuổi sắp run rẩy thành cái sàng, mặt lộ vẻ chán ghét, xong cũng xoay khỏi nội thất, tới đại sảnh, mắt về Phật đường bài biện trong đại sảnh, hừ lạnh một tiếng.
Qua thời gian uống hết hai chung , rốt cuộc Thái hậu cũng coi như ăn mặc chỉnh tề , đến cách Cảnh đế bốn, năm bước thì dừng : "Sao ngươi tới đây?"
"Thế nào, trẫm nên tới ?" Cảnh đế Thái hậu: "Trẫm vốn tưởng rằng Thái hậu ở Từ Ân tự là cầu phúc cho Đai Vũ, sẽ khổ cực mệt nhọc, ngờ ngược trẫm kiến thức hạn hẹp, cuộc sống của Thái hậu thật sự quá là tiêu hồn."
Thái hậu hít sâu một : "Xem mạng của ngươi cứng thật, mai phục nhiều như mà ngăn ngươi."
"Nếu như mạng của trẫm cứng, còn thể sống tới ngày nay ?" Cảnh đế híp mắt : "Bà gọi trẫm đến đây, là chỉ trẫm bà ở đây bao nhiêu tiêu d.a.o sung sướng đó chứ?"
"À..." Thái hậu lạnh một tiếng, điên cuồng lớn: "Ha ha ha..."
Cảnh đế cứ như lạnh lùng bà , hề ý định ngăn .
Qua một hồi lâu, Thái hậu mới ngừng lớn, nhưng nụ mặt vẫn ít , chỉ là thêm một ít châm biếm: "Ngươi cho là ai gia thấp hèn đúng ?" Bà cũng chờ Cảnh đế trả lời, tiếp tục : "So với mẫu của ngươi, ai gia cao quý hơn nhiều, ngươi rốt cuộc mẫu của ngươi c.h.ế.t như thế nào ? Hôm nay ai gia cũng giấu nữa."
Hai tay Cảnh đế ở lưng nắm chặt thành quyền, gương mặt chút biểu cảm nào, hai mắt chằm chằm Thái hậu.
"Phải ngươi và mẫu của ngươi tính tình thật giống , độc ác giống ," Thái hậu cũng nữa, lướt qua Cảnh đế tới tượng Phật, thắp một nén nhang, bái lạy cắm lư hương.
nhang chỉ qua một nhịp thở Tiểu Lộ Tử dập tắt. Thái hậu thấy nhang tắt, hai mắt như nhuộm cay độc, hung tợn trừng mắt với Tiểu Lộ Tử. Tiểu Lộ Tử cũng sợ, trừng ngược , tuy rằng mắt lớn, nhưng ảnh hưởng đến việc trừng mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-105.html.]
Sau cùng Thái hậu còn cách nào, trừng Tiểu Lộ Tử một cái, hít sâu một , xoay bóng lưng Cảnh đế: "Ai gia ai gia sống qua hôm nay, ai gia cũng gì để sợ nữa. Hôm nay ai gia sẽ với ngươi một chút về mẫu của ngươi."
Cảnh đế vẫn yên cử động ở đó.
"Nói đến tiện nhân mẫu của ngươi cũng xem như là mẫu ," Cảnh đế cố ý tới mặt Cảnh đế, : "Ả vì ngươi, thật đúng là chuyện gì cũng sẵn lòng . Máu dính tay mẫu ngươi hề ít hơn ai gia."
Thái hậu xong câu thì Cảnh đế nữa, tới chiếc bàn bốn cạnh mặt Cảnh đế xuống, tự rót cho một chung : "Mẫu nhu nhược, nhưng tâm cũng ác," xong liếc mắt Cảnh đế: "Chuyện lòng độc ác , ngươi lẽ di truyền từ mẫu ngươi. Người đầu tiên ả giết, chính là nhũ mẫu của ngươi, phỏng chừng ngươi cũng nhớ nhũ mẫu của ngươi là ai."
Nhắc đến nhũ mẫu của Cảnh đế, Thái hậu vẻ khinh miệt Cảnh đế: "Vào lúc ngươi năm tuổi, mẫu ngươi trong lúc vô ý phát hiện nhũ mẫu của ngươi, khi đút thức ăn cho ngươi, mà bất chấp ngươi phản đối dùng miệng để đút. Ngươi mẫu ngươi g.i.ế.c nhũ mẫu thế nào ?" Nói đến đây, Thái hậu hứng thú khuôn mặt đổi sắc của Cảnh đế: "Dịch của túy tâm hoa, ngươi hẳn là , ngươi túy tâm hoa và nha phiến là do ai mang cung ?"
Qua mấy nhịp thở, Thái hậu đợi Cảnh đế mở miệng, bản chút kích động : "Là mẫu của ngươi, bao gồm phương pháp chế Lạc mai hương là do mẫu ngươi mang cung. Mấy thứ , mẫu ngươi dùng đến thuận buồm xuôi gió," lẽ do quá kích động, Thái hậu ho khan hai tiếng.
Cảnh đế lão phụ nhân ở thở gấp, chớp mắt : "Bà trẫm đến đây, là cho trẫm cái ?"
"Đặc sắc còn ở phía ," Thái hậu thông khí, cũng chút đắc ý : "Ngươi thứ hai mẫu ngươi g.i.ế.c là ai ?"
Cảnh đế trả lời Thái hậu.
Thái hậu nhíu mày: "Là đại thái giám Lưu Nhân bên cạnh phụ hoàng ngươi," xong bà bưng chung lên uống hai ngụm tiếp: "Lưu Nhân sở thích bẩn thỉu, đó là thích chơi trẻ con, nhất là trong xinh , càng hợp khẩu vị của . Hoàng thượng, ngươi nhớ khi ngươi còn nhỏ bao nhiêu xinh ? Ha ha ha..."
Cảnh đế vẫn mặt cảm xúc lão phụ đang lớn.
"Ngươi đoán xem là ai cho mẫu ngươi chuyện ," Thái hậu ngừng , mở to hai mắt, chân mày nhíu , Cảnh đế: "Là ai gia, ha ha... Mẫu ngu xuẩn của ngươi mang ơn ai gia. Ngươi đoán tiếp theo mẫu ngươi gì?"
Thái hậu dừng một lát, xua xua tay, tiếp: "Ai gia ngươi đoán , vẫn nên để ai gia cho ngươi , mẫu ngươi Lưu Nhân lòng bất chính với ngươi, ban đầu chỉ đem hai đại cung nữ và một tiểu thái giám bên đưa cho Lưu Nhân đùa giỡn. Sau đó Lưu Nhân chơi chán thì chằm chằm mẫu ngươi, ha ha..." lúc , bà bắt đầu kìm mà lớn.
Một lát , Thái hậu Cảnh đế như đang thứ đồ dơ bẩn: "Lưu Nhân tuy là thái giám, nhưng phụ hoàng ngươi vô cùng tín nhiệm, g.i.ế.c c.h.ế.t một Hoàng tử thương yêu, cũng là thể. Mẫu ngươi tuy rằng sủng ái, nhưng dù cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, thái giám khi cắt thì cũng là nam nhân, là nam nhân đương nhiên đều tâm tư hèn hạ , huống chi mẫu ngươi còn là nữ nhân của Hoàng đế. Ngươi đoán cuối cùng mẫu ngươi thuận theo ?"
Cảnh đế vẫn biểu cảm gì, thế nhưng hai tay ở lưng thấy gân xanh.
"Lưu Nhân lấy ngươi uy hiếp, mẫu ngươi thuận theo, ha ha..." Thái hậu đến mức chảy nước mắt: "Một hoàng phi mà... Vậy mà cùng một tên thứ đối thực [2], ha ha... Bây giờ ngươi còn cảm thấy ai gia bẩn ? Ha ha... Văn Oanh Thái hậu.... Văn Oanh Thái hậu... Ha ha... Ả cũng xứng... Ha ha..."
[2] Hình thức sống chung giữa thái giám và cung nữ thời xưa.
Thái hậu lâu, liếc mắt Tiểu Lộ Tử đang quỳ rạp đất, mới tiếp tục : "Văn Oanh Thái hậu của chúng và Lưu Nhân đối thực một năm, mới dụ Lưu Nhân tín nhiệm, đó Lưu Nhân liền nghiện nha phiến, cuối cùng coi như c.h.ế.t thê thảm, như , mẫu ngươi vẫn còn chút thủ đoạn. Mẫu ngươi g.i.ế.c bao nhiêu , e là ngay cả bản ả cũng . Văn Oanh Thái hậu là do ngươi phong cho, táng ở hoàng lăng, cũng tổ tông Nguyên gia của ngươi đồng ý ?"
Đại sảnh một nửa nén hương trầm tĩnh, lúc mặt Thái hậu còn ý : "Còn mẫu ngươi c.h.ế.t như thế nào? Ngươi cũng cần tra xét nữa, hôm nay ai gia luôn cho ngươi ."
Thái hậu lướt qua Cảnh đế, đó nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp: "Lúc ngươi ghi tên ai gia, mẫu ngươi tìm đến ai gia, ai gia với ả ai gia xem Lưu Nhân c.h.ế.t như thế nào? Muốn ả tự biểu diễn," đến đây, Thái hậu hà , khịt mũi một cái: "Ả đồng ý, điều ả xin ai gia, để cho ả và cùng ngươi trải qua sinh thần cuối cùng, ai gia nhân từ, cũng đồng ý."
Cảnh đế Thái hậu khịt mũi, hà , khóe miệng nhếch lên: "Nói xong hả?"
Cảnh đế đột nhiên lên tiếng, Thái hậu giật sửng sốt, đó đầu Cảnh đế: "Ngươi tức giận , mẫu ngươi chuyện ti tiện như , thế mà ngươi chút tức giận nào ?"
"Trẫm tư cách tức giận," Cảnh đế xoay tượng Phật: "Bà mỗi ngày niệm Phật, trong lòng từng tỉnh ngộ ?"
Thái hậu lấy tay nhéo mũi: "Tỉnh ngộ, ai gia tỉnh ngộ? Có điều ai gia địa vị như hôm nay, đúng là cảm ơn mẫu ngươi, nếu ả để Lạc mai hương, ai gia thể vặn ngã Chu Quý phi? Nói đến mẫu ngươi cũng ngốc, khi c.h.ế.t hủy hết tất cả túy tâm hoa và nha phiến, chỉ để mấy hạt giống và hai hộp Lạc mai hương, thì ngươi hôm nay?"
"Khó chịu ?" Cảnh đế xoay bộ dáng bắt đầu lên cơn nghiện của Thái hậu, : "Tiểu Lộ Tử, dặn kẻ , xử lý tất cả nha phiến và hương liệu ở đây," xong tới bên cạnh Thái hậu, cúi xuống với bà : "Những thứ đều đồ , trẫm dưỡng tử của bà, cũng thể hại bà ."
Thái hậu mở to hai mắt . đẩy Cảnh đế , dậy chạy nhào tới lư hương, đoạt chút nhang. bà vẫn chậm một bước, những cây nhang bên lư hương đều Tiểu Lộ Tử cầm trong tay.
Thái hậu như nổi điên, hai đầu gối quỳ xuống đất, một tay ông chân Tiểu Lộ Tử, một tay với lấy nhang trong tay Tiểu Lộ Tử: "Đưa ai gia, đưa ..."
Tiểu Lộ Tử hề dây dưa, trực tiếp đưa tay , nắm lấy gáy Thái hậu, kéo bà .
Cảnh đế lạnh lùng lão phụ như điên : "Thái hậu, bà nên ở đây dưỡng thể cho thật ," xong bèn chuẩn ngoài.
"Ngươi cho nha phiến, cho ngươi chứng cứ Trấn Quốc công mưu nghịch ở ?" Thái hậu bản đang gì, chỉ thoải mái, những thứ khác đều màng đến.
"Chuyện của Trấn Quốc công, cũng phiền Thái hậu phí tâm, trẫm sẽ xử lý," Cảnh đế dừng nữa.
"Không đúng... Không đúng..." Hai tay Thái hậu xoa nắn , hét lên với bóng lưng Cảnh đế: "Ta g.i.ế.c mẫu ngươi... Không ngươi nên g.i.ế.c ? A... Cho ... Cho ..."
Cảnh đế cũng đầu mà tới ngoài cửa viện. Diệp Quý tần mặc một bộ quần áo vải màu xanh, hề trang điểm, nét mặt cũng bình thản, khoa trương như ở trong cung đây: "Thần thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Đứng lên ," Cảnh đế cũng nàng, chỉ : "Hầu hạ Thái hậu cho , trẫm sẽ bạc đãi ngươi, cũng sẽ bỏ qua cho những còn sống của Diệp gia."
"Thần tạ long ân của Hoàng thượng," Diệp Quý tần thở phào nhẹ nhõm, hiện tại nàng cầu mong điều gì, chỉ cầu nhà còn sống thể sống.
Cảnh đế phất phất tay, để cho nàng lui . Đứng ở đỉnh núi Từ Vân, Cảnh đế về phương xa một câu: "Đi hoàng lăng."