Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:53:31
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong Chiêu Dương cung, Thẩm Ngọc Quân cũng mới nhận tin, vì đó Hoàng thượng ở đây, Hoàng thượng , mặt dám nhiều chuyện.
"Nói như Đại Hoàng tử cùng Hứa Quý tần dọn đến Thanh Tâm hiên mấy ngày nay ?" Thẩm Ngọc Quân dùng xong cơm trưa thì dẫn Trúc Vân, Trúc Vũ dạo trong vườn, tuy đây nàng cũng đoán , nhưng khi thật sự vẫn giật .
Trúc Vũ gật đầu: "Chắc là ạ, nhưng còn xem Thục phi nương nương cầu xin Hoàng thượng ."
"Ngay cả thánh chỉ Hoàng thượng cũng hạ, e là Thục phi nương nương dù cầu xin cũng sẽ gì đổi," Trúc Vân : "Lần Thục phi nương nương cũng xem như thiệt nhiều, Đại Hoàng tử, trong cung địa vị của Thục phi nương nương sẽ lớn như xưa."
Thẩm Ngọc Quân đồng ý gật đầu, : "Thật là dễ dàng, Thục phi cũng thể ăn thiệt lớn như ," nàng tiến cung hơn một năm, Thục phi thật sự là một tồn tại đặc biệt ở trong cung. Dưới gối nàng nuôi dưỡng Hoàng tử duy nhất hiện tại của Hoàng thượng, thể đặc biệt ? Ai ngờ chỉ một bất cẩn của nàng lập tức mất chỗ dựa lực nhất của ?
"Nương nương," Thu Cúc bước nhanh tới, dừng cách mặt Thẩm Ngọc Quân hai bước, thở hổn hển : "Thục phi cầu xin Hoàng thượng, nhưng chắc là Hoàng thượng gạt bỏ ."
Thẩm Ngọc Quân thở dài: "Chuyện trong dự đoán, mấy ngày tiếp theo sợ là trong cung an ."
" ạ," Trúc Vũ cũng thở dài theo: "Từ khi sinh Đại Hoàng tử ôm đến nuôi mặt Thục phi, nhiều năm như , dù Thục phi là Đại Hoàng tử, với bọn họ mà , sự chia lìa đều khá đau đớn."
"Đi dạo như cũng , chúng về ," hiện giờ Thẩm Ngọc Quân cũng là con, ít nhiều gì cũng chút mẫn cẩm. Tuy Đại Hoàng tử do Thục phi sinh, nhưng từ khi đời nuôi bên cạnh nàng, tình mẫu tử của nàng đối với Đại Hoàng tử chỉ sợ hề ít hơn Hứa Quý tần.
Phải Thục phi mất Đại Hoàng tử, vui mừng nhất đương nhiên là Hoàng hậu .
"Ma ma, thật là quá," khi Hoàng hậu ý chỉ của Hoàng thượng thì vui mừng mặt, nàng thể nào che dấu . Đã nhiều năm, Đại Hoàng tử nuôi gối của Thục phi, nàng chỉ lo lắng sợ một ngày nào đó, đúng là ông trời mắt: "Bổn cung thật sự vui," lúc Hoàng hậu chảy cả nước mắt, buồn bực nhiều năm cuối cùng còn đè ép nàng nữa.
Tuy đó Dung ma ma cũng nghĩ đến chiều hướng , nhưng vẫn luôn cảm thấy Thục phi thủ đoạn ngăn cơn sóng dữ, ngờ niềm vui bất ngờ như : " ạ, như nương nương thể thở phào nhẹ nhõm ," dù Đại Hoàng tử nuôi bên Thục phi, một khi Hoàng thượng ghi nó danh nghĩa của Thục phi, địa vị của Hoàng hậu sẽ tràn ngập nguy cơ.
Hoàng hậu : "Đã nhiều năm như , ma ma, bổn cung rốt cuộc cũng thể nghỉ ngơi một chút ," năm đó nàng cũng nghĩ đến việc đem Đại Hoàng tử nuôi bên , nhưng nàng kịp mở miệng cầu xin, Hoàng thượng ôm Đại Hoàng tử mới đời đến thẳng trong cung Thục phi. Bởi vì chuyện , nàng hai tháng ngủ yên giấc, thường xuyên mơ thấy nàng Hoàng thượng phế .
Viền mắt Dung ma ma cũng ươn ướt, bà là hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, Hoàng hậu nơm nớp lo sợ thế nào trong nhiều năm nay: "Hiện tại nương nương vui lên mới đúng," bà chút tiếc nuối: "Nếu Đại Hoàng tử đưa về bên cạnh Hứa Quý tần, cung quyền trong tay Thục phi, bây giờ nương nương thu , chỉ e cũng dễ dàng ."
"Chuyện ," ngược Hoàng hậu nghĩ thông: "Cá và tay gấu thể cùng , so với Đại Hoàng tử, chút cung quyền trong tay Thục phi thì tính là gì, nghĩ cách thu là ."
"Nương nương thể nghĩ như là , mặt Dung ma ma hiện lên ý .
So với Hoàng hậu đang vui mừng, ngược Đức phi bình tĩnh.
"Lần vui nhất là Hoàng hậu , họa lớn trong lòng nhiều năm mất chỗ dựa, nàng vui đến c.h.ế.t ư," Đức phi ngửa ghế quý phi, cầm quyển hoa văn xem: "Lần coi như hời cho nàng ."
"Trung cung con, nhiều năm nay Hoàng hậu cũng sống dễ dàng gì," trong tay Uyển Y còn hai quyển hoa văn thật dày khác.
Đức phi chăm chú xem quyển hoa văn trong tay, thỉnh thoảng lật qua: "Trong cung ai sống dễ dàng? Thục phi chằm chằm Cảnh Nhân cung, dựa vị ở Thúy Vi cung trừ bỏ Hoàng hậu, ngờ tới nay còn kéo xuống, chính hậu viện của nàng nổi lửa . Qua chuyện , đoán chừng Thục phi cũng thể sống yên , tranh nữa cũng tranh một câu của Hoàng thượng."
" ạ," Uyển Y nương nương nhà , trong lòng tránh khỏi thở dài, hậu phi phân vị cao tới thể cao qua Hoàng hậu , sống thể diện nữa thể qua thể diện của Thục phi ? Dù là hai vị đó thì cũng sắc mặt của Hoàng thượng để sống ư, Hoàng hậu phận tôn quý, nhưng sủng ái, Thục phi sống thể diện là vì Đại Hoàng tử, một câu của Hoàng thượng, thể diện sẽ còn. Nương nương nhà nàng tuy là một vị trong tứ phi, nhưng bởi vì chuyện cũ năm xưa, ôi... Không nhắc đến cũng .
"Mấy bức , ngươi lấy chúng xuống, bổn cung cần dùng," Đức phi lật mấy mẫu hoa văn với Uyển Y.
Uyển Y vội nghiêng qua: "Nương nương là y phục cho tiểu Hoàng tử trong bụng Hi Tu nghi ?" Mấy mẫu hoa văn nương nương nhà nàng chỉ, đều là các loại hổ con, em bé mũm mĩm đáng yêu, là dùng để y phục cho trẻ con.
Đức phi một quyển hoa văn khác trong tay Uyển Y: "Muốn là vài món cho nó, chỉ là nhiều năm động đến kim chỉ, ngượng tay đến mức nào. Dù bổn cung rảnh rỗi, tiên luyện cho quen tay một chút."
Uyển Y : "Lúc còn ở khuê phòng tay nghề của nương nương kém Hi Tu nghi, chờ một thời gian nương nương quen tay, tay nghề đương nhiên sẽ về."
"Đó là tất nhiên," Đức phi hứng thú bừng bừng hoa văn trong tay, tiếp tục lựa chọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-110.html.]
Uyển Y dáng vẻ hiện tại của nương nương nhà nàng, cuối cùng nở nụ , như là .
Trong Thúy Vi cung, Lệ Phi mới uống thuốc xong thì chuyện của cung Ngọc Phù và cung Chiêu Dương, trong lòng lập tức thư thái, ngay cả vị đắng trong miệng do mới uống thuốc xong cũng còn đắng như nữa.
"Ha ha... Đây là chuyện khiến bổn cung vui nhất dạo gần đây, khụ khụ..." Lệ Phi đến nghẹt thở, ho ngừng, nhưng nàng vẫn mang vẻ mặt vui vẻ.
Thường ma ma vội đến vỗ nhẹ vài cái lưng giúp nàng : "Nương nương vui vẻ, nô tỳ , nhưng chú ý thể một chút."
Lệ Phi dần ngưng ho khan, đưa tay ngăn Thường ma ma đang giúp nhuận khí: "Bổn cung , thể còn dùng , ngay cả bổn cung vui vẻ tùy ý lớn cũng thể ."
"Thân thể của nương nương khá hơn nhiều, chúng từ từ điều dưỡng, cuối cùng sẽ thôi," Thường ma ma rót chén nước cho Lệ Phi, đưa tới : "Chỉ là tạm thời nương nương thể quá vui hoặc quá buồn."
Lệ Phi nhận chén nước uống vài ngụm, đưa cái chén trả cho Thường ma ma: "Lần đáng tiếc nhất là hai mạng của mẫu tử Thẩm thị, thật là đáng tiếc."
"Ai thể nghĩ đến là Hi Tu nghi bơi chứ?" Thật Thường ma ma cũng hiểu là Hi Tu nghi mạng lớn, đổi là khác, dù là một xác hai mạng, thì đứa bé trong bụng cũng khó giữ .
Lệ Phi là Thẩm Ngọc Quân bơi, nghĩ đến bơi, nàng lập tức nghĩ đến chuyện ngày đó nàng kéo Thẩm Ngọc Quân nhảy xuống hồ, đó là sỉ nhục đời của nàng: "Thục phi ngu như , cũng là Cảnh Nhân cung tay là Hứa thị?"
"Nô tỳ nghĩ chắc là bút tích của Cảnh Nhân cung, dù nếu như vì Hoàng hậu nương nương truyền gọi, Hi Tu nghi chắc chắn sẽ khỏi Chiêu Dương cung," Thường ma ma cảm thấy chuyện , lợi nhất chính là cung Cảnh Nhân.
Lệ Phi lắc đầu: "Hẳn là Cảnh Nhân cung, tuy rằng cuộc sống của Hoàng hậu , nhưng một chuyện, nàng dám ."
"Hứa thị?" Thường ma ma chút kinh ngạc, dù ngày thường Hứa Quý tân mang đến cho cảm giác là một vô dụng, nhiều năm như nếu dựa Thục phi, đừng là sinh Đại Hoàng tử, chính bản nàng cũng khó mà sống sót.
"Hừ, trong cung từ đến nay nào bò lên , điều Hứa thị cũng mò bao nhiêu chỗ ," Lệ Phi hừ lạnh một tiếc.
"Ngược nô tỳ nghĩ Hứa Quý tần chỗ ," Thường ma ma Lệ Phi: "Nương nương nghĩ xem, nếu vì chuyện , Hứa Quý tần đợi đến khi nào mới thể leo lên tam phẩm, đợi đến lúc nào mới thể lấy Đại Hoàng tử về?"
"Xa xa thời hạn," Lệ Phi phì : "Có Thục phi đè ở , nếu chuyện , nàng dù lên đến tam phẩm cũng sẽ Đại Hoàng tử, ngươi như , nàng đúng là ít chỗ ."
" đây chỉ là mắt," Thường ma ma đảo mắt một cái: "Thục phi cũng là chủ nhân tính gì."
Mấy ngày tiếp theo, quả nhiên như Thẩm Ngọc Quân các nàng dự đoán, cung Ngọc Phù tiếng truyền . Vì lời của Thành lão thái y đó, Thẩm Ngọc Quân nàng thể quang minh chính đại trốn ở cung Chiêu Dương , còn hỗn loạn bên ngoài, càng quan hệ gì với nàng.
"Nương nương," Tiểu Đặng Tử ở ngoài điện bẩm báo: "Phùng Thục nghi Hành Vân các đến thăm ."
"Mời ," Thẩm Ngọc Quân thả chén canh cá trong tay xuống, cửa đại điện.
Từ khi dời đến Hành Vân các đây là đầu tiên Phùng Yên Nhiên đến cung Chiêu Dương, điện nàng vẫn như đây, quy quy củ củ hành lễ với Thẩm Ngọc Quân: "Tần thỉnh an Hi Tu nghi, nương nương cát tường."
"Nhanh lên," Thẩm Ngọc Quân cũng dậy, vẫn tháp vẫy vẫy tay với Phùng Yên Nhiên: "Qua đây ."
"Tạ ơn tỷ tỷ," khi dậy Phùng Yên Nhiên đến tháp bên Thẩm Ngọc Quân: "Khí sắc của tỷ tỷ , đây an tâm." Mấy ngày nàng Đại Hoàng tử đụng ngã kiệu của Hi Tu nghi, lúc đó gấp đến độ đến xem thử, cũng may nàng Tịch Vân cản . Hiện giờ trong cung đều chằm chằm cung Ngọc Phù, rốt cuộc nàng cũng thể đến thăm một chút.
"Khiến lo lắng ," Thẩm Ngọc Quân vì sợ phiền phức, cũng lười ứng phó nên mấy ngày đều lấy lý do thể khỏe, tịnh tâm an dưỡng mà từ chối mấy nhóm tần phi đến thăm nàng.
Phùng Yên Nhiên ở trong cung lâu như , phương diện quanh co lòng vòng : "Hôm nay đến đây, một là đến thăn tỷ tỷ, hai nha, vẫn là với tỷ tỷ một tiếng, Lục Chiêu nghi, tỷ tỷ cẩn thận một chút."
"Ý là ?" Thẩm Ngọc Quân hiểu Phùng Yên Nhiên là nhiều, trải qua nhiều chuyện như , nàng càng trầm tĩnh hơn.
Phùng Yên Nhiên chút bất đắc dĩ nở nụ : "Phải tuy con, nhưng dù cũng sủng ái, tự bản cũng lòng tranh giành những thứ xa với tới , chỉ bảo vệ thứ đang ," đến đây nàng khỏi thở dài: "Muội cho rằng dọn đến Hành Vân các, nàng sẽ buông tâm tư, hiện tại xem đó cũng là bản nghĩ mà thôi."
"Nàng còn phiền ?" Thẩm Ngọc Quân cau mày hỏi.