Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:53:46
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gương mặt Phùng Yên Nhiên chút mỉa mai: "Người thì ba ngày hai tới, đồ thì càng ngừng đưa đến Hành Vân các. Quan trọng nhất là những lời mỗi khi đến của nàng , mười câu một nữa là nhắc đến tỷ, nếu lòng tranh giành tình cảm, chỉ sống an phận, chỉ e thật sự dính con đường của nàng ."
"Tính và Lục Chiêu nghi cũng giao lưu gì, nhưng ngờ nàng nhớ như ," Thẩm Ngọc Quân lạnh .
Phùng Yên Nhiên lắc đầu, : "Tâm tư của nàng khó đoán, ly gián chúng , nàng ngư ông đắc lợi," đến đây nàng ngăn sờ sờ bụng : "Nhiều ngày qua, xem như là , nàng sợ sinh con phân vị đủ, sẽ nhờ tỷ nuôi con giúp . Bây giờ trong cung thể nuôi con cũng chỉ mấy vị, mà từng sống trong cung của nàng . Sao nàng nghĩ đến đứa bé mà từ đến nay thể quyết định chứ?" Trên mặt Phùng Yên Nhiên lộ vẻ đau đớn, trong cung , cho đến bây giờ nàng quyền chuyện, nhưng cũng may điều nàng mong cũng nhiều lắm.
Thẩm Ngọc Quân thở dài, Phùng Yên Nhiên: "Nếu gọi một tiếng tỷ tỷ, hôm nay ở đây chỉ hỏi một câu, cũng thành thật trả lời cho ."
Phùng Yên Nhiên cũng về phía Thẩm Ngọc Quân: "Tỷ tỷ hỏi ."
"Muội tự nuôi đứa bé ?" Trong lòng Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn nhớ đến ước định với Phùng phu nhân lúc , nhưng Phùng Yên Nhiên cũng là an phận thủ thường, hôm nay hỏi nàng việc , Thẩm Ngọc Quân cũng dự định.
Tay đang vuốt bụng của Phùng Yên Nhiên khựng , sững sờ hai nhịp thở, nàng dậy tới mặt Thẩm Ngọc Quân, quỳ hai gối xuống: "Tỷ tỷ, cầu xin tỷ một chuyện."
"Muội ," Thẩm Ngọc Quân thấy nàng như , vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Phùng Yên Nhiên mím môi một cái, do dự một lúc, cuối cùng mở miệng: "Hôm nay khi rời khỏi Chiêu Dương cung, chắc là trong một thời gian thể trở , là vô dụng, ở trong cung thể gặp tỷ là phúc khí tu mấy đời, sự chăm sóc của tỷ tỷ, cũng khắc ghi trong lòng."
"Giữa tỷ chúng đừng chuyện ," trong lúc Thẩm Ngọc Quân kéo Phùng Yên Nhiên dậy, nhưng Phùng Yên Nhiên cự tuyệt.
"Tỷ tỷ, còn thể gặp tỷ ," Phùng Yên Nhiên , nàng giận vô dụng, lau nước mắt lung tung: "Muội xin tỷ, nếu như ...," những lời nàng đến cùng, nhưng nàng Thẩm Ngọc Quân hiểu ý của nàng: "Xin tỷ thể giúp chăm sóc đứa bé đôi chút, mong đứa bé giàu cao quý, chỉ mong thể bình an lớn lên, ..."
"Muội im miệng," Phùng Yên Nhiên tiếp nhưng Thẩm Ngọc Quân quát lên: "Con của thì tự trông, khác đều thể sống , ?"
Phùng Yên Nhiên Thẩm Ngọc Quân mắng trơ : "Muội chỉ đề phòng lỡ như..."
"Không lỡ như," Thẩm Ngọc Quân trừng Phùng Yên Nhiên mấy cái, Tịch Vân quỳ lưng Phùng Yên Nhiên: "Mỗi ngày ngươi đều đỡ tiểu chủ của ngươi dạo một lát, chuyện gì thì ngươi sai đến Chiêu Dương cung một tiếng."
Tịch Vân vội vàng dập đầu trả lời: "Vâng."
"Tỷ tỷ," Phùng Yên Nhiên nấc lên.
"Chết là chuyện dễ dàng, nhắm mắt , nhiều , nhiều chuyện sẽ thấy ," Thẩm Ngọc Quân Phùng Yên Nhiên : "Vậy sống thì ? Không phụ mẫu nhà của , chỉ đến con của , nhẫn tâm để nó sinh ruột ? Có nhiều lời, cũng , tự về suy nghĩ thật kỹ, mệnh chỉ lúc thôi, đừng tùy tiện từ bỏ."
Phùng Yên Nhiên Tịch Vân đỡ rời khỏi cung Chiêu Dương.
"Tiểu chủ, nên lau nước mắt mặt, để thấy sẽ lời ong tiếng ve truyền ngoài," Tịch Vân nước mặt và đôi mắt sưng đỏ của Phùng Yên Nhiên .
Phùng Yên Nhiên thở dài: "Các nàng thấy mới , thấy cũng để các nàng quan hệ giữa và Hi Tu nghi còn như , như cũng khiến các nàng hết hy vọng ." Qua , trở chắc chờ tới khi nàng sinh.
Sau khi Phùng Yên Nhiên , Thẩm Ngọc Quân vẫn tháp than ngắn thở dài.
"Nương nương, ?" Cuối cùng Trúc Vụ nhịn hỏi.
"Bổn cung ," Thẩm Ngọc Quân một tay chống má, thở dài: "Trúc Vũ ngươi xem, gà mái mỗi ngày đẻ một trứng cũng gặp chuyện may gì, nữ nhân sinh con luôn mấy xảy chuyện?"
Trúc Vũ , cũng trả lời chủ tử nhà nàng thế nào: "Chuyện ... Chuyện ..., nô tỳ cũng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-111.html.]
Thẩm Ngọc Quân thở dài, dậy chuẩn xuống tháp: "Bổn cung vẫn nên dạo trong vườn một chút, nhiều lúc nào cũng . Bổn cung còn nhớ lúc nhỏ khi ở trong thôn trang, những phụ nhân nhà nông lúc sinh con cũng mấy gặp chuyện may, xem vẫn do chúng quá nuông chiều ."
Lúc tiếng huyên náo trong cung Ngọc Phù ngừng vang lên, hôm nay Đại Hoàng tử sẽ dọn đến Thanh Tâm hiên. Sáng sớm Thục phi dã cho đóng cửa chính điện .
Ngoài cửa điện, Đại Hoàng tử bám cửa điện, đến khàn giọng, nhưng vẫn dùng sức đập cửa điện, kêu: "Mẫu phi... Oa oa... Hu hu... Mẫu phi... An nhi... Biết lời... Oa oa... Không ..."
Ngoài điện Đại Hoàng tử kêu , trong điện Thục phi tháp, tuy rằng đôi mắt sưng đỏ, nhưng nước mắt vẫn như chuỗi ngọc cắt đứt, ngừng rơi xuống: "Hức hức...," nàng cắn chặt môi, để bản thành tiếng: "An nhi... Con... Của ..."
"Nương nương," Y Liên quỳ rạp đất, cũng đến run cả : "Nương nương... Người... Người bảo trọng thể," lúc còn thỉnh thoảng kìm mà khụt khịt vài tiếng: "Đại Hoàng tử còn... Còn nhỏ... Còn cần... Người trông nom..."
"Bổn cung hối hận," Thục phi cầm khăn gấm ướt đẫm che miệng: "Bổn cung hối hận... Sớm như ... Ta... Lúc đầu ... Cũng cần nuôi... Bây giờ... Bảo bỏ ... Đây... Đây là... Xẻo... tim của bổn cung... Hức hức..."
Qua thời gian uống xong một chung , cuối cùng Đại Hoàng tử ôm , Thục phi chạy đến ngã cửa đại điện, bệt đất, qua khe cửa Đại Hoàng tử ôm , cuối cùng nhịn oà lên: "Hu hu... Hu hu..."
Từ khi Đại Hoàng tử ôm , Thục phi liền bệnh, sốt cao ngừng. Trong cung cũng vì , cuối cùng yên tĩnh trong chốc lát. Đợi đến khi Thục phi khỏe , sắp đến trung tuần tháng bảy .
Trong Thanh Tâm hiên, Hứa Quý tần mới dỗ Đại Hoàng tử ngủ, đại cung nữ Hồng Kỳ bên cạnh nàng vội vội vàng vàng chạy bẩm báo: "Tiểu chủ, Thục phi nương nương đến."
Hứa Quý tần mới cầm chung lên dừng một chút, hít sâu hai : "Nên tới đúng là vẫn tới, ngoài nghênh đón."
Thục phi bệnh nhiều ngày, gầy ít, nhưng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, Đại Hoàng tử là nàng nuôi lớn, cho dù thế nào, nàng bỏ phần tình mẫu tử , nếu bỏ , nàng sẽ trông nom nó một chút, nhưng chỉ vỏn vẹn là trông nom Đại Hoàng tử mà thôi.
"Thần thỉnh an Thục phi nương nương, Thục phi nương nương cát tường," Hứa Quý tần còn tới cửa thấy Thục phi, nàng vội vàng bước nhanh về phía hành lễ.
Thục phi lên tiếng, ánh mắt lạnh băng Hứa Quý tần, qua một lúc lâu, nàng mới lên hai bước, vặn tới mặt Hứa Quý tần. Nàng vung tay tát Hứa Quý tần một cái, cái tát Thục phi dùng sức mà đánh, đánh Hứa Quý tần đến mức khóe miệng chảy máu: "Một tát , bổn cung đánh Nguyên An," xong giáng một cái tát xuống: "Cái tát , bổn cung đánh cho ."
"Thục phi nương nương trách phạt đúng," chuyện , bản Hứa Quý tần cũng chút hối hận. Chịu đựng nhiều năm như , tại ngày đó thấy Thẩm thị kiệu, nàng nhịn , xúi giục Đại Hoàng tử chuyện như ?
Trong mắt Thục phi lộ vẻ châm chọc: "Bổn cung nuôi Nguyên An nhiều năm như , dám phạm sai lầm nào. Thân nương của nó như ngươi ngược thể tiếc . Chẳng lẽ ngươi nếu hoàng tử trong bụng Hi Tu nghi vì Nguyên An mà còn, chuyện tổn hại đến thanh danh của nó bao nhiêu ? Nguyên An là con ruột của ngươi, rốt cuộc ngươi nghĩ cho nó , chỉ nghĩ đến bản ngươi thôi?"
Hứa Quý tần Thục phi mắng câm nín trả lời , môi luôn mấp máy, nhưng vẫn lên tiếng.
Thục phi bộ dạng của nàng , cảm thấy vô cùng chán ghét: "Có một việc thì thể đầu ," nàng ngẩng đầu đánh giá xung quanh, bật một tiếng: "Thanh Tâm hiên ở quen ? Ban đầu thấy Thẩm thị vì mang thai mà từ chính tứ phẩm lên thẳng từ nhị phẩm nhập chủ Chiêu Dương cung, ngươi mới tàn nhẫn hạ quyết tâm ư."
Hứa Quý tần Thục phi , thể kìm khựng .
Thục phi ngay cả cũng nàng : "Ngươi cho là Trường An cung chủ vị, ngươi ôm Nguyên An về, Hoàng thượng sẽ cho ngươi nhập chủ Trường An cung, là ngươi đang mơ đó chứ?"
Thục phi kinh miệt liếc nàng một cái: "Gia thế, thủ đoạn, tướng mạo của Thẩm thị, ngươi so điểm nào? Sao ngươi tự soi gương, tự xem bản khả năng lên ghế chủ vị một cung ? Thanh Tâm hiên, Hoàng thượng là để cho ngươi tự sạch tâm của . Ngươi chỉ hủy hoại bản ngươi, ngươi còn hủy hoại Nguyên An, ngươi thật sự xứng mẫu của nó."
"Thần sai ... Thần sai ," trong lòng Hứa Quý tần tràn ngập hối hận, Đại Hoàng tử đúng là theo Thục phi sẽ hơn, nàng nhất thời quỷ mê hoặc tâm trí, sai từng bước một.
"Đời ngươi dừng ở tam phẩm ," mắt Thục phi cũng ươn ướt, đứa bé nàng nuôi năm năm, nàng nỡ bỏ.
Cuối cùng, Thục phi chỉ phòng Đại Hoàng tử đang ngủ say một lát, che miệng , trở về cung Ngọc Phù.